Sau khi Thái quận thủ rời đi, Phạm Đại tướng quân than thở với các tâm phúc bên cạnh:
“Nam Dương quả là vùng đất rồng bay, nhân tài lớp lớp.
Vị Thái quận thủ này được hoàng thượng coi trọng, quả nhiên không phải hạng tầm thường.”
Đúng vậy!
Mười mấy vạn bách tính này đến từ khắp nơi, phương ngữ khác biệt, lại từng chịu đọa đày trong tay bọn man di Nhu Nhiên suốt nhiều năm.
Có người trở nên cam chịu, chai lì; có người thì hoảng sợ bất an; cũng có kẻ vì quá đau khổ mà trở nên lạnh lùng, phòng bị như con nhím sẵn sàng đâm bất cứ ai đến gần.
So với lưu dân thông thường, họ càng khó quản lý gấp bội.
Dọc đường hồi hương từ thảo nguyên, Tả Đại tướng quân chỉ có thể dựa vào vũ lực trấn áp, mới có thể giữ họ trong khuôn khổ.
Để những con người tan nát này nhanh chóng ổn định, bắt đầu cuộc sống mới là một nguyện vọng tốt đẹp, nhưng thực tế vô cùng gian nan.
Ấy thế mà, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi sau khi đến Quỳ Lương quận, Thái quận thủ đã lo liệu cho tất cả bách tính có nơi cư trú, tổ chức họ khai hoang, canh tác.
Quan trọng nhất là, những trái tim hoang mang rốt cuộc đã bình ổn trở lại.
Người này, tuy bề ngoài không bắt mắt, nhưng thực sự là một năng thần hiếm có!
Thái quận thủ chẳng hề biết Phạm Đại tướng quân đánh giá cao mình như vậy.
Dù có nghe được, ông cũng chỉ cười nhạt, rồi tiếp tục bận rộn với công việc.
Bên trong Quỳ Lương thành, tình hình trị an tương đối ổn định, nhưng bách tính an cư tại các thôn làng xung quanh lại có nhiều vấn đề phức tạp.
Một số người vẫn chưa từ bỏ ý định trốn chạy, thậm chí có kẻ ngấm ngầm tụ tập gây rối.
Dù không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng mầm mống của bất ổn tuyệt đối không thể dung túng.
Với kinh nghiệm an trí lưu dân từ khi còn làm huyện lệnh Lịch huyện, Thái quận thủ hiểu rõ rằng, muốn dân chúng không gây sự, cần phải để họ bận rộn.
Khi họ lao động quần quật, họ sẽ không còn thời gian suy nghĩ viển vông hay gây rắc rối.
Khai hoang ruộng đất là biện pháp tốt nhất.
Việc “mượn” tinh binh biên quân không chỉ nhằm xây dựng kênh mương, rào chắn, mà còn là để răn đe dân chúng, dùng sức mạnh để trấn áp, kết hợp ân uy song hành, cương nhu phối hợp.
Triều đình cũng đặc biệt coi trọng Quỳ Lương quận, giống như từng hỗ trợ Bình Châu và Dự Châu trước đây.
Vô số lương thực, giống cây trồng và vật tư liên tục được vận chuyển đến.
Thái quận thủ cũng chẳng khách sáo, thiếu gì là viết tấu chương xin, từ than thở với thiên tử, cầu cạnh Trần thừa tướng, đến khóc lóc trước Phùng thượng thư.
Nhờ đó, vật tư chuyển đến Quỳ Lương ngày càng dồi dào, triều đình thậm chí còn phái hàng loạt quan viên cấp thấp, tài giỏi đến hỗ trợ.
Một mình Thái quận thủ dù có tài năng đến đâu cũng không thể cáng đáng hết, có được đội ngũ trợ thủ đắc lực, hiệu suất công việc tăng lên rõ rệt.
Mùa thu năm Chiêu Bình thứ bảy, Quỳ Lương quận thu hoạch vụ mùa đầu tiên.
Những thửa ruộng hoang hóa từ lâu đã được cải tạo, cày cấy kỹ càng.
Trên những cây ngô xanh mướt trĩu hạt, dưới đất là từng luống khoai lang sai củ.
Bách tính vui mừng khôn xiết, nâng niu từng bắp ngô, từng củ khoai do chính tay mình trồng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Họ đồng loạt quỳ xuống, hướng về kinh thành dập đầu bái tạ:
“Hoàng thượng đã cứu chúng ta, lại còn cho chúng ta một cuộc sống an ổn.”
“Thái quận thủ từng nói, suốt nửa năm qua, lương thực chúng ta ăn đều do triều đình cung cấp.
Hoàng thượng đã ban cho chúng ta mạng sống.”
“Chúng ta dập đầu tạ ơn hoàng thượng, cầu xin trời cao phù hộ người bình an khỏe mạnh, thọ ngang trời đất.”
Những câu “thiên tuế vạn tuế” chỉ là lời chúc tụng, nhưng “thọ trăm tuổi” mới là mong mỏi chân thành và chất phác nhất của dân chúng.
“Bệ hạ, Thái quận thủ ở Quỳ Lương quận gửi tấu chương.”
Giang Thiệu Hoa khẽ gật đầu, xem qua tấu chương rồi mỉm cười hài lòng:
“Quỳ Lương quận suốt nửa năm qua tập trung khai hoang canh tác.
Đây là vụ thu hoạch đầu tiên, sản lượng chưa nhiều, nhưng cũng đủ cho bách tính dùng.”
Lục xá nhân vui vẻ tiếp lời:
“Vậy thì thật tốt!
Cuối cùng triều đình cũng không cần tiếp tục viện trợ lương thực nữa.”
Tính gộp lại, triều đình đã chu cấp cho hơn mười vạn bách tính gần một năm trời.
Số lương thực tiêu hao là một con số khổng lồ khiến ai xem qua sổ sách cũng phải giật mình.
Quốc khố từ lâu đã trống rỗng, nội vụ phủ cũng vét sạch, chi tiêu trong cung cấm đã giảm hết mức có thể.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Nhưng cuối cùng, mọi chuyện đã qua.
Giang Thiệu Hoa thả lỏng người, mỉm cười nói:
“Thái quận thủ quả nhiên là một người có năng lực.”
Lục xá nhân cung kính đáp:
“Quả thực là vậy!
Chưa đầy một năm, ông ta không chỉ ổn định lòng dân, mà còn khiến bách tính một lòng hướng về Đại Lương.
Đây mới là ý nghĩa thực sự của Quỳ Lương thành.”
Tâm trạng Giang Thiệu Hoa vô cùng thoải mái, đích thân phê chuẩn tấu chương, và trong buổi đại triều, trước văn võ bá quan, long trọng tán dương Thái quận thủ.
Kể từ khi nữ đế đăng cơ, uy nghi ngày một thâm trầm, vui giận không lộ sắc.
Rất hiếm khi nàng biểu lộ niềm vui rõ ràng, càng hiếm thấy việc nàng công khai khen ngợi một vị thần tử như thế.
Thái quận thủ vốn đã danh tiếng lẫy lừng, sau chuyện này, danh tiếng lại càng vang dội khắp triều đình.
Việc triều đình không còn phải vận chuyển lương thực đến Quỳ Lương quận khiến Phùng thượng thư thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, những khoản hỗ trợ nhỏ lẻ vẫn cần được tiếp tục, chẳng hạn như ưu tiên cung cấp giống lương thực năng suất cao cho Quỳ Lương, hay cử thêm thợ thủ công giỏi đến để giúp dân chúng xây dựng nhà cửa, phát triển sản xuất.
Mỗi chuyện dù lớn hay nhỏ, đều cần ông tốn tâm tư sắp xếp.
Hoàng đế Giang Thiệu Hoa đích thân viết một phong thư gửi cho Thái quận thủ.
Trong thư, nàng hết lời khen ngợi sự trung thành và tận tụy của ông, đồng thời khích lệ ông tiếp tục nỗ lực, hết lòng vì bách tính Quỳ Lương.
Khi nhận được thánh chỉ cùng bức thư do chính tay hoàng thượng viết, Thái quận thủ xúc động không thôi.
Ông quỳ xuống, hướng về kinh thành, nghiêm cẩn dập đầu ba cái, trầm giọng nói:
“Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định tận tâm tận lực, khiến bách tính Quỳ Lương có thể an cư lạc nghiệp, sống những ngày tháng ấm no.”
Những lời chưa nói ra trong lòng ông là một tham vọng lớn hơn: ông muốn biến Quỳ Lương quận trở thành vùng đất phồn thịnh bậc nhất dưới sự cai quản của mình, trở thành đệ nhị quận của Đại Lương.
Còn đệ nhất quận, tất nhiên vẫn mãi là Nam Dương, không nơi nào có thể sánh kịp.
Một bên, Thái phu nhân – thê tử của ông, cũng quỳ xuống dập đầu ba lần, khẽ nhẩm cầu khấn điều gì đó.
Thái quận thủ đỡ phu nhân đứng dậy, tiện miệng hỏi:
“Nàng vừa cầu điều gì thế?”
Thái phu nhân năm mươi tuổi có lẻ, quen sống giản dị, không thích xa hoa.
Dù là phu nhân quận thủ, bà vẫn giữ thói quen tự tay lo liệu việc nhà, hai bàn tay thô ráp như phụ nữ nông thôn.
Bà cũng ăn mặc vô cùng giản dị, nếu so với các quản gia trong phủ đệ quyền quý kinh thành, e rằng còn kém phần tươm tất.
Thái phu nhân khẽ cười, giọng nói hiền hòa:
“Thiếp cầu trời cao phù hộ Đại Lương, bảo vệ hoàng thượng long thể khang cường.
Còn nữa, thiếp cũng xin ông trời phù hộ Quỳ Lương thành, mong cho dân chúng sớm có cuộc sống yên ổn, để chàng bớt vất vả mà nghỉ ngơi đôi chút.”
Thái quận thủ khẽ mỉm cười, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Vẫn là thê tử thấu hiểu mình nhất.
Ông lắc đầu than nhẹ:
“Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.
Dân chúng có nhà để ở, có cơm để ăn, nhưng để thực sự an cư lạc nghiệp, sống những ngày no đủ, e rằng còn phải đi một quãng đường rất dài.”
“Ta làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi được, vẫn phải ngày ngày bôn ba.
Chuyện trong nhà, đều làm phiền nàng cả.”
Thái phu nhân liếc ông một cái, cười mắng yêu:
“Một bó tuổi rồi mà còn nói những lời sến sẩm thế này.
Chàng lo chuyện lớn của triều đình, chuyện nhỏ trong nhà không cần chàng bận tâm.”
Thái quận thủ nghe vậy, lòng càng thêm cảm kích, nắm chặt tay phu nhân, định nói vài lời ân cần.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa gấp gáp, giọng nói đầy lo lắng:
“Quận thủ đại nhân, thôn Đông lại xảy ra tranh chấp vì chuyện nước tưới ruộng rồi ạ!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.