Lương Ánh Ninh nắm chặt túi xách, núp sau lưng Thẩm Tĩnh, “Xin lỗi cậu, để cậu thấy cảnh mình bị mắng rồi.”
Thẩm Tĩnh không nói gì, thầm nghĩ: có cha giáo dục đúng là điều tốt.
Cô muốn có, nhưng không có.
Nếu cha cô còn sống, thấy cô bị La Nguyên Bình bắt nạt, chắc chắn ông sẽ dạy cho La Nguyên Bình một bài học, có lẽ còn làm gãy một chân của hắn.
Nếu cha còn sống, khi thấy con mèo nhỏ của cô bị Phùng Kiến ném xuống từ tầng cao, hẳn ông sẽ đền cho cô nhiều, rất nhiều con mèo nhỏ khác, có lẽ cả một căn phòng đầy.
Nếu cha cô còn sống, có lẽ cuộc sống của cô đã khác, có thể cô sẽ không ở Thượng Hải, mà là một cuộc sống khác hoàn toàn.
Liệu cô có sẽ giống Lương Ánh Ninh, đêm khuya không về nhà và bị cha mắng không?
Cô nghĩ chắc không, vì cha cô rất thương yêu cô.
Thẩm Tĩnh ngước lên, lặng lẽ nhìn Lương cha với vẻ mặt lạnh lùng đi đến.
Ông do dự rất lâu, cây gậy trong tay cuối cùng cũng không đánh xuống, chỉ là lời răn đe đối với Lương Ánh Ninh.
“Cạch—”
Cây gậy rơi khỏi tay Lương cha, đập vào chiếc bình hoa bên cạnh.
Lương Ánh Ninh thò đầu ra, giọng nghẹn ngào, “Ba, con xin lỗi.”
“Đưa bạn về nhà thì tự tiếp đãi đi,”
Lương cha quay người lên lầu, giọng vẫn lạnh lùng, “Ba đi ngủ trước đây.”
Cùng lúc đó, các người hầu trong nhà bật sáng tất cả đèn trong biệt thự.
Ngôi biệt thự phong cách châu Âu trông càng thêm lộng lẫy, sang trọng.
Lương Ánh Ninh khoác tay Thẩm Tĩnh, cùng ngồi xuống ghế sofa, “Ba mình có làm cậu sợ không?”
Thẩm Tĩnh cười nhẹ, “Thật ra, bác rất thương cậu.”
Lương Ánh Ninh bĩu môi, giơ tay ra hiệu cho người hầu mang đồ ăn nhẹ lên.
“Nếu thương mình, ba sẽ không ép mình gả vào nhà họ Trần.”
Nói xong, Lương Ánh Ninh tự tay rót sữa cho cô.
Thẩm Tĩnh nhận ly sữa từ tay bạn, nhưng không uống, cũng không đáp lại lời Lương Ánh Ninh.
Lương gia hiểu rõ hoàn cảnh của mình, nên quyết định thông gia với nhà họ Trần, môn đăng hộ đối, hiểu nhau từ gốc rễ.
Với nhà họ Lương, việc kết hôn với nhà họ Trần là con đường tốt nhất cho Ánh Ninh, là cách để Lương gia vượt qua những khó khăn hiện tại và có thể giúp Lương Ánh Ninh có một tương lai vững chắc.
“Đêm nay ở lại đây đi, muộn thế này đừng về nữa.”
Lương Ánh Ninh vừa nói vừa chạy nhanh lên lầu, “Dì ơi, giúp cháu thay ga giường mới và chuẩn bị đồ ngủ cho bạn cháu với ạ.
Bạn cháu sẽ ngủ cùng phòng với cháu.”
“Vâng, thưa nhị tiểu thư.”
Lương Ánh Ninh cúi người, ngoắc ngón tay gọi, “Lên đây nào.”
Cảm ơn bạn VUONG TUONG VY donate cho bộ 9 CHƯƠNG 50k!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện ngôn tình khó kiếm được người như vậy
thanks mn nha, truyện của thời kinh kinh đọc cũng ok