Trời vừa hửng sáng, Tưởng thị đã đến Sở viên, phân phó các tỳ nữ: “Để lại cái đình này, ta có việc cần dùng.”
Bọn tỳ nữ lại không lập tức đáp lời, chỉ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Tưởng thị tức giận nói: “Thế nào? Nay đến Sở viên nhà mình mà ta cũng không làm chủ được nữa sao? Nơi này đã thành thiên hạ của A Chiêu tiểu thư rồi?”
Một tỳ nữ vội vàng lắc đầu: “Không không phải.”
Một tỳ nữ khác tranh lời: “Phải hỏi qua A Đường tiểu thư mới được, trong Sở viên hiện giờ là do nàng làm chủ.”
Nghe là A Đường , Tưởng thị lập tức không còn giận dỗi, mặt mày rạng rỡ đầy mừng rỡ: “Nhi tử của ta giỏi giang rồi, vậy ta còn xem xét gì nữa, để nhi tử ta an bài là được.” Nói rồi cũng chẳng nhìn Sở viên nữa, quả nhiên đi tìm Sở Đường .
Sở Đường từ khi trở về nhà, cũng giống như Sở Chiêu, không cùng phụ mẫu dùng cơm nữa, lý do, tự nhiên không cần phải nói ra.
Đã mấy ngày Tưởng thị không gặp Sở Đường, chẳng hay chuyện trong vườn đã do nữ nhi làm chủ, bà hớn hở đến tìm, khi ấy Sở Đường đang dùng bữa sáng, không phải cảnh vắng vẻ tịch mịch như tưởng tượng, mà bị bảy tám nha hoàn tỳ nữ vây quanh.
Những nha hoàn tỳ nữ kia không phải đang hầu hạ ăn uống, mà người thì cầm trướng mục, người thì nói chuyện, ríu rít náo nhiệt mà không hỗn loạn.
Quả là phong thái người làm chủ việc trong nhà, Tưởng thị không khỏi bật cười “A Đường tiểu thư đang bận rộn a.”
Trong phòng yên lặng hẳn, đám nha hoàn tỳ nữ vội vàng hành lễ, Sở Đường cười đứng dậy đón tiếp: “Mẫu thân mau vào.”
Nàng kéo tay Tưởng thị, đưa đến bên án ngồi xuống.
Tưởng thị nhìn thấy trên án chỉ bày vài món cháo rau đạm bạc, phần lớn chỗ trên bàn đều bị những quyển trướng mục dày cộp chiếm chỗ, màu sắc khác nhau, ghi chú cũng không giống nhau.
“Đây là gì vậy? Túy Tiên Lâu——” Bà nói, đưa tay định cầm lên.
Nhưng Sở Đường đã lên tiếng trước, thúc giục đám nha hoàn: “Mau thu dọn, dọn thức ăn ra.” Lại hỏi Tưởng thị, “Mẫu thân, người dùng bữa rồi chưa?”
Tưởng thị vừa định đáp là đã dùng rồi, thì Sở Đường đã nũng nịu: “Con đã lâu không cùng mẫu thân ăn cơm, mẫu thân có ăn rồi cũng phải ngồi cùng con.”
Người làm mẹ sao có thể cự tuyệt được sự làm nũng của nữ nhi, Tưởng thị lập tức mỉm cười đáp “được”.
Đám tỳ nữ vội vàng mang trướng mục đi, dọn thêm các món cháo rau, mẹ con hai người đối diện mà dùng bữa.
“Mẫu thân, đây là thứ con lấy được từ tay nàng.” Sở Đường khẽ nói, còn nháy mắt với Tưởng thị.
Tưởng thị hiểu ý, biết nàng nói đến ai, thần sắc vô cùng hoan hỉ: “Nhi tử ta thật là lợi hại.”
“Con phải vất vả lắm mới dỗ được nàng.” Sở Đường làm ra vẻ mệt mỏi, “Giờ nàng chẳng khác nào con ngựa không cương, mà đã nổi điên thì chúng ta chẳng ai được yên thân.”
Tưởng thị gật đầu liên tục: “Ta biết, ta biết mà.” Gắp một đũa thức ăn đút cho Sở Đường, ánh mắt đầy đau lòng, “Dỗ dành nàng, thật là khiến nhi tử của ta chịu thiệt rồi.”
Sở Đường a ô một tiếng nuốt vào.
“Đúng rồi, mẫu thân, người có gì muốn căn dặn?” Nàng hỏi.
Tưởng thị do dự một chút, nói: “Gần đây các phu nhân đều đưa thiếp mời, nói muốn đến xem văn hội ở tiểu Vọng Xuân Viên, ta không thể không tiếp đãi, cần chọn một chỗ tốt an trí——”
Nói tới đây thấy Sở Đường hơi nhíu mày, Tưởng thị đau lòng, vội đổi lời: “Tất nhiên, nếu không tiện thì để sau bàn lại, không thể khiến con khó xử, chọc giận nàng, để nhi tử ta chịu thiệt.”
Sở Đường cầm đũa ngẫm nghĩ một chút: “Chi bằng thế này, các vị phu nhân tới, mẫu thân tiếp đãi ở trong nhà, còn con sai đám nha hoàn trong vườn truyền đạt kịp thời tình hình so tài, nào là cờ đánh ra sao, chữ viết thế nào, đều lập tức đưa vào cho mọi người xem.”
“Vậy a…” Tưởng thị hơi do dự.
“Các cô nương bây giờ đều giống như nàng, khi tỷ thí thì cực kỳ kiêu ngạo ngông cuồng, người biết Tề Lạc Vân chứ? Ai da, thua cuộc liền khóc lóc, suýt nữa đánh nhau với đối thủ rồi.” Sở Tường hạ giọng nói, “Tình cảnh thật sự khó coi, nếu các vị phu nhân trưởng bối đều có mặt, các cô nương vì e dè mà không dám tỷ thí thì còn dễ nói, nhưng nếu làm phật ý các phu nhân ấy, khiến họ trách tội Sở gia chúng ta nuông chiều buông lỏng, thì lại là chuyện khác.”
Tỷ thí không thể tiếp tục, những quyển trướng mục dày cộp kia sẽ không còn nữa; làm phật lòng các phu nhân, nàng với thân phận người đứng đầu trong nhà, át sẽ bị ghi hận. Đây đều là việc liên quan đến lợi ích của chính các nàng, Tưởng thị lập tức gật đầu: “Được được, con nghĩ chu toàn, cứ làm theo lời con.”
Sở Đường nở nụ cười ngọt ngào: “Có thể vì mẫu thân san sẻ ưu phiền, vì gia môn hóa giải khó khăn, con cũng rất vui.”
Tưởng thị đưa tay vuốt tóc nàng, khẽ thở dài: “Gặp chuyện, nhi tử của ta cũng đã trưởng thành rồi.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Đúng lúc này, đứng ngoài cửa viện, Sở Chiêu thu ánh mắt lại rồi xoay người rời đi.
Sở Đường mỗi ngày đều sẽ bẩm báo cho nàng việc thu chi trong Sở viên, sáng nay đến, lại trông thấy một màn như vậy.
“Tiểu thư A Chiêu.” Tỳ nữ bị ngăn lại không kịp thông báo vội vàng mở miệng, “Phu nhân là đột nhiên đến.”
Sở Chiêu mỉm cười với nàng: “Mẫu tử nói chuyện là điều hiển nhiên, ta không quấy rầy. Đợi A Đường xong việc rồi, ta lại nói sau.” Nói đoạn, nàng rảo bước rời đi.
A Lạc vội theo sát, hai người chậm rãi sánh bước.
“Chỉ vì thấy người đến đông rồi, liền tưởng không sao, Đại phu nhân lại quay về làm chủ.” A Lạc hừ nhẹ một tiếng nói.
Sở Chiêu khẽ đáp: “Không sao, không cần lo, A Đường sẽ xử lý ổn thỏa.”
A Lạc thấy nàng có chút thất thần. Không lo, nhưng không có nghĩa là không tức giận, đúng không? Nàng cẩn trọng hỏi: “Tiểu thư, người giận rồi à?”
Sở Chiêu à một tiếng, hồi thần, nhìn dáng vẻ lo lắng của A Lạc, mỉm cười: “Không, không có.” Lặng lẽ một lát, nàng quay đầu nhìn về phía viện của Sở Đường, “Ở bên mẫu thân thì là như vậy sao?”
A Lạc khựng lại, cũng quay đầu nhìn theo, thì ra tiểu thư là vì chuyện này——
“Nô tỳ không biết, nô tỳ cũng không có mẫu thân.” A Lạc nói, “Đại phu nhân đối với A Đường tiểu thư, thực sự không giống với người khác chút nào.”
Sở Chiêu khẽ ừ một tiếng: “Đó chính là mẫu thân a, đối với hài tử của mình luôn là sủng ái vô hạn, nhìn đâu cũng thấy tốt đẹp.”
Hai thiếu nữ đứng bên đường, ngẩn ngơ nhìn về phía viện kia, dường như vẫn thấy được, nghe được cảnh mẫu tử kia nói cười thân thiết, cảm nhận được sự yêu chiều tràn ngập trong từng cử chỉ lời nói của Tưởng thị đối với ái nữ.
A Lạc siết chặt tay Sở Chiêu: “Tiểu thư, người đừng buồn.”
Sở Chiêu cảm nhận được sự lo lắng của tiểu tỳ: “Ta không buồn, thật đấy. Ta chỉ đang nghĩ——” Nàng siết nhẹ tay A Lạc, “Mẫu thân ta, cũng từng đối xử với ta như vậy.”
A Lạc chớp mắt, có chút không hiểu, tiểu thư là nói nếu mẫu thân nàng còn sống, thì cũng sẽ đối xử với nàng như thế?
“Phải rồi.” A Lạc gật đầu, “Chắc chắn sẽ thế, nếu mẫu thân nô tỳ còn sống cũng sẽ cực kỳ thương nô tỳ, cho dù nô tỳ đi trộm đồ, bà cũng không đánh nô tỳ đâu.”
Sở Chiêu bật cười, đưa tay điểm nhẹ lên trán A Lạc: “Mẫu thân ngươi đặt cho ngươi cái tên này thật tốt, ngươi vui vẻ, cũng khiến người khác vui lây.”
A Lạc cười hì hì.
Sở Chiêu nắm tay nàng bước nhanh về phía trước, không hề quay đầu lại. Nàng có chút bi thương, nhưng không phải nỗi đau ấy, bởi vì nàng cũng có mẫu thân, đời trước mẫu thân đã làm rất nhiều vì nàng——
Thậm chí có lẽ đã hi sinh cả tính mạng.
Nàng buồn vì, mẫu tử các nàng khi sống không từng gặp nhau, chết đi cũng chẳng biết nhau.
Đời này, nàng sẽ không để lại tiếc nuối đó nữa. Nàng muốn gặp mẫu thân, bất kể là vì sao mà phu thê không gặp, mẫu tử ly biệt, nàng đều muốn hỏi cho rõ ràng, minh bạch.
Hai người vừa về đến viện, nha hoàn Linh Lung của Sở Đường đã ôm sổ sách vội vã đi tới.
“Tiểu thư nhà chúng ta biết A Chiêu tiểu thư đến rồi, việc của phu nhân không cần người lo, có nàng chặn lại rồi.” Linh Lung nói, rồi đưa trướng mục ra, “Đây là sổ sách của ngày hôm qua, đã chỉnh lý xong, mời A Chiêu tiểu thư xem qua.”
Sở Chiêu mỉm cười, đẩy quyển sổ lại: “Những thứ này ta không cần xem, lòng ta không đặt ở đây. Ta chỉ cần an tâm làm việc của mình, những chuyện khác, xin phiền đường tỷ.”
Linh Lung cũng không khách sáo nữa, hành lễ: “Xin A Chiêu tiểu thư yên tâm.”
Tiễn Linh Lung đi rồi, Sở Chiêu vừa định nghiên cứu lại ván cờ mà Tề Lạc Vân đã thua, thì một tiểu tỳ từ ngoài thò đầu vào gọi A Lạc, A Lạc lập tức chạy ra ngoài, không bao lâu đã vội vã trở vào.
“Tiểu thư, thế tử Trung Sơn Vương đến rồi.” Nàng hạ giọng nói.
Tay Sở Chiêu đang cầm kỳ phổ khựng lại.
Cảm ơn bạn VU THI LAN HUONG donate 50K! Cảm ơn bạn LE THUY DUONG donate 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.