Nhà họ Chung.
Sau khi trở về, Chung Minh Nguyệt an ủi cha mẹ: “Ba mẹ, đừng giận chị ấy.
Mọi chuyện đều do con không đúng.
Nếu con kiểm soát tốt cảm xúc của mình thì đã không xảy ra chuyện như hôm nay.”
“Không liên quan gì đến con!”
Chung Triệu Khánh cố gắng kiềm chế cơn giận.
Lưu Huệ An thì vỗ vai con gái: “Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi.”
Miệng thì nói ba mẹ đừng giận, nhưng trong lòng Chung Minh Nguyệt thì đang vui như mở hội.
Khoảnh khắc cửa phòng ngủ đóng lại, cô ta liền bật cười thành tiếng.
Không trách được đám người hầu trong nhà cũng coi thường cô ta – cơ hội đưa đến tận cửa mà còn không biết giữ lấy, cái con Chung Thư Ninh này…
Vô dụng hết chỗ nói!
…
Bên này, Chung Thư Ninh bị Chung Triệu Khánh gọi vào thư phòng, vừa bước vào đã bị một tràng mắng té tát!
“Chung Thư Ninh, rốt cuộc mày muốn thế nào hả?”
Ánh mắt Chung Triệu Khánh lạnh như băng, nhìn cô chằm chằm.
“Bao nhiêu người ở đó, mày không thèm để ý đến mặt mũi hai bên gia đình thì thôi, lại còn dám đánh người?!
Muốn tạo phản đúng không?!”
“Là ba mẹ bảo con hủy hôn.
Con đã làm theo ý của hai người rồi.”
Giọng Chung Thư Ninh bình thản.
“Còn dám cãi à?!”
Chung Triệu Khánh hừ lạnh.
“Dựa vào việc có người chống lưng cho mày à?
Hay nghĩ nhà họ Chu đã định cưới mày, nên tao không dám làm gì mày?!”
“Nếu Chung Minh Nguyệt thích thì để cô ấy lấy anh ta đi.”
“Mày——!”
Đầu Chung Triệu Khánh như muốn nổ tung.
Ông ta cho rằng Chung Thư Ninh cố tình châm chọc, biết rõ hoàn cảnh hiện tại khiến nhà họ Chu không muốn Minh Nguyệt, vậy mà còn nói kiểu đó để xát muối vào lòng ông!
“Đồ vong ân bội nghĩa!”
“Chung Thư Ninh, đừng tưởng Hạ Văn Lễ nói đỡ mấy câu thì mày có thể muốn làm gì thì làm.”
“Nhà họ Chu, mày không muốn gả cũng phải gả!”
Đối diện với cơn giận dữ của ông ta, gương mặt Chung Thư Ninh vẫn bình tĩnh: “Con đã nói rồi, không gả.”
“Đồ mất dạy!
Hôm nay mày ăn gan hùm mật gấu rồi phải không?
Dám nói chuyện với tao kiểu đó!”
Trước nay Chung Thư Ninh có chút kiêu ngạo, đôi lúc cũng hay cãi lại, nhưng chưa bao giờ đối đầu gay gắt với ông như hôm nay.
“Thư Ninh, rốt cuộc con làm sao vậy?”
Lưu Huệ An ở bên cũng thấy cô hôm nay rất khác, không giống như bình thường – một đứa dễ điều khiển, dễ bị dắt mũi.
Chung Thư Ninh siết chặt răng, cố gắng kìm nén cảm xúc, sau khi hít sâu mấy hơi, cô cố ghìm giọng không để nó run rẩy:
“Năm đó… chân của con thật sự có thể chữa khỏi đúng không?”
Vợ chồng Chung Triệu Khánh sững người, không ngờ cô lại bất ngờ nhắc đến chuyện này.
“Chu Bách Vũ nói… tất cả đều do hai người chỉ đạo.
Rốt cuộc tại sao?
Bao nhiêu năm qua, con ngoan ngoãn nghe lời, hai người bảo con làm gì, con cũng làm.
Như vậy vẫn chưa đủ sao?!”
Đôi mắt Chung Thư Ninh đỏ rực, giọng gào lên đầy phẫn nộ!
“Hủy hoại cuộc đời con, chà đạp tất cả của con… đây là điều hai người muốn à?!”
Bất ngờ, Chung Triệu Khánh vung tay, chộp lấy chiếc lư hương bằng mã não bên cạnh và ném thẳng về phía cô!
Chiếc lư hương không ném trúng cô, mà vỡ tan trên bức tường hành lang phía sau, từng mảnh mã não bắn tung tóe.
Bên trong là hương trầm, đổ vung vãi đầy đất, mùi đàn hương tỏa ra khắp nơi.
“Đồ hỗn láo, việc chúng ta làm, đến lượt mày lên tiếng chất vấn à?!”
Chung Triệu Khánh gầm lên giận dữ.
Lưu Huệ An bị cảnh tượng này dọa đến hét lên thất thanh, vội vàng ngăn chồng lại.
Nhưng không phải vì lo cho Chung Thư Ninh, mà chỉ nhắc: “Minh Nguyệt đang nghỉ trong phòng, con bé dạo này mất ngủ, đừng làm ồn ảnh hưởng đến nó.”
Chung Thư Ninh nhìn chiếc lư hương vỡ nát, cười khẩy đầy giễu cợt.
Nụ cười ấy… ngạo nghễ, chẳng chút sợ hãi.
Chung Triệu Khánh càng nhìn càng tức, cô ta còn dám cười nhạo ông?!
“Cút ra khỏi đây ngay!”
“Ăn của tao, mặc của tao, xài tiền của tao, tao bỏ tiền cho mày học múa ba lê, mày thật nghĩ mình là con thiên nga trắng quý giá chắc?!
Tao muốn xem thử, rời khỏi cái nhà này, mày còn gì trong tay?!”
“Nếu không có tao, mày có được ngày hôm nay à?!
Mày bảo tụi tao hủy đời mày?!
Nếu không vì mày, nhà họ Chung chúng tao cũng đâu có ——”
“Chung Triệu Khánh!”
Lưu Huệ An vội ngăn ông lại, sợ ông lỡ lời.
Chung Triệu Khánh hừ lạnh, giọng sắc bén:
“Cái gọi là ‘cuộc đời’ của mày — là tao ban cho!”
“Tao muốn lấy lại lúc nào cũng được!”
“Cùng lắm là hy sinh một cái chân, cũng đâu phải tàn phế què quặt không đi nổi!”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Hai tay Chung Thư Ninh siết chặt, nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt kiên quyết không chút sợ hãi:
“Trong mắt ông, tất cả… chỉ là một cái chân thôi sao?”
“Mày đang chất vấn tao đấy à?”
Chung Triệu Khánh cảm thấy uy quyền của mình — tư cách làm chủ gia đình — đang bị thách thức!
“Lúc đầu tao không nên nhận nuôi mày.
Hạ Văn Lễ là nhân vật cỡ nào?
Chỉ vì thương hại mà giúp mày một chút, vậy mà mày thật sự tưởng mình là ai, dám cãi lại tao?!”
“Mày tưởng mày là ai?!
Cút khỏi nhà họ Chung cho tao!”
“Chung Triệu Khánh!”
Lưu Huệ An vội lên tiếng ngăn cản: “Trời đã khuya, ngoài trời lại đang mưa, ông nói linh tinh cái gì vậy!”
“Tôi bảo nó cút!”
Trong nhà họ Chung, Chung Triệu Khánh nói một là một, không ai dám cãi.
Còn Chung Thư Ninh thì đã hiểu rất rõ, một khi xé toạc tất cả, cô sẽ không còn chỗ đứng trong căn nhà này nữa.
Mà vốn dĩ…
Nơi này chưa từng thuộc về cô.
Trước khi cô rời đi, Chung Triệu Khánh còn cố ý ra lệnh cho người hầu kiểm tra hành lý của cô.
“Chỉ cần là đồ của nhà họ Chung, mày đừng hòng mang theo một thứ nào!”
“Ba, mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
Chung Minh Nguyệt vốn dĩ chưa hề ngủ.
Nghe thấy ồn ào liền ra khỏi phòng, thấy cha mẹ và người hầu tụ tập ở cửa phòng Chung Thư Ninh, dưới đất vương vãi quần áo, không cần hỏi cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
“Minh Nguyệt, chuyện này không liên quan đến con, đừng xen vào.”
Chung Triệu Khánh lạnh giọng.
“Lục tung phòng nó lên cho tôi, xem nó có giấu thứ gì không!”
Chung Thư Ninh vốn không được cưng chiều, phòng ngủ vô cùng đơn giản.
Những trang sức cô đeo khi tham dự sự kiện xong đều bị Lưu Huệ An thu lại.
Trong hộp trang sức chỉ toàn mấy món đồ rẻ tiền, tủ sách ngoài mấy quyển sách còn có vài lọ thủy tinh đựng những thứ được đóng gói cẩn thận.
Nghe nói lúc rảnh rỗi, cô thích chế tạo hương liệu tại nhà.
Lúc Chung Minh Nguyệt mới trở về, Chung Thư Ninh từng tặng cô một tấm hương bài tự làm, mùi rất dễ chịu.
Nhưng sau đó lại bị Lưu Huệ An lén vứt đi.
Chung Triệu Khánh nhìn mấy chiếc lọ, khinh thường bật cười: “Đúng là thứ vô tích sự, suốt ngày lượm rác về nhà, ném hết cho tôi!”
Rác rưởi sao?
Hai tay Chung Thư Ninh siết chặt lại đến trắng bệch.
Nghĩ đến hương trầm mình tự tay điều chế, chiếc lư hương mà mình đã cẩn thận chọn lựa, vậy mà ông ta lại thản nhiên đập nát.
Giờ đến cả những hương liệu cô cất giữ bao lâu nay cũng bị ném hết ra ngoài cửa, tiếng vỡ của những chiếc lọ thủy tinh bị tiếng mưa nuốt chửng.
Đồ đạc của cô bị gia nhân vứt đầy ra sàn, cả nội y cũng không ngoại lệ, bị người ta giẫm lên như rác rưởi.
Giống như cô vậy.
Trong cái nhà này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ không thương tiếc.
“Giờ cũng khuya rồi, để chị nghỉ ngơi đi.
Hơn nữa… con cũng đâu có quá mong muốn được gả cho Chu Bách Vũ.
Người đính hôn với anh ta vốn dĩ là chị mà, đâu phải con.”
Chung Minh Nguyệt miệng thì nói vậy, nhưng vẻ mặt lại như sắp khóc.
Đến đứa trẻ cũng nhận ra — cô ta thích Chu Bách Vũ.
Trong thế giới trước đây của cô ta, chưa từng tiếp xúc với người nào vừa giàu có, đẹp trai lại biết quan tâm như vậy, sao mà không động lòng cho được?
Huống hồ…
Thứ đó vốn dĩ phải là của cô ta!
Ngay cả một đứa con nuôi như Chung Thư Ninh cũng có tư cách gả vào nhà họ Chu, thì tại sao cô ta lại không có?
Chung Triệu Khánh cười lạnh: “Vốn dĩ là của nó?
Nó có gì mà ‘vốn dĩ’?”
“Là ba cho nó tất cả mọi thứ!
Ai cho nó cái gan dám lớn tiếng với ba?”
“Tất cả những gì nó có đều là do ba cho!
Nó vốn dĩ chẳng có gì cả!”
Đó là sự thật —Nhưng lại đau đến thấu tim.
Dưới sự thúc giục lạnh lùng của hai người giúp việc, Chung Thư Ninh bước ra khỏi cánh cổng nhà họ Chung.
“Ba ơi, ngoài trời mưa to quá…”
Chung Minh Nguyệt đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng của cô dần bị mưa nuốt trọn.
“Chính là phải để nó biết, tất cả những gì nó có ngày hôm nay — là do ai ban cho!
Nếu không phải ba đưa nó ra khỏi trại trẻ mồ côi, nó có được hôm nay à?
Không dạy cho nó một bài học, sau này nó còn dám trèo lên đầu chúng ta!”
Chung Triệu Khánh nhìn theo bóng dáng cô gái trong mưa, không hề có lấy một chút xót xa.
Lưu Huệ An vỗ nhẹ vai con gái: “Đi thôi, mẹ đưa con về phòng ngủ.”
Cuối cùng, ngoài bộ quần áo mặc trên người và giấy tờ tùy thân, Chung Thư Ninh không được mang theo bất kỳ món đồ nào.
Ngoại trừ…
Chiếc áo khoác gió của Hạ Văn Lễ!
Không ngờ… đó lại trở thành thứ duy nhất cô mang theo bên mình.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.