Khương Thanh Tố cùng Đơn Tà đánh cờ suốt nửa ngày, đến nửa đêm, Thẩm Trường Thích thực sự không thể tiếp tục chịu đựng. Mỗi lần Khương Thanh Tố sắp thua, Đơn Tà lại nhường một nước, để nàng có cơ hội gỡ lại, kéo dài ván cờ thêm chút nữa.
Đối với hành vi rõ ràng thiên vị này, Thẩm Trường Thích chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung – uất ức!
Rõ ràng hắn mới là kẻ theo hầu Vô Thường đại nhân lâu nhất, trước sau tận tụy không dám có nửa câu oán trách. Khó khăn lắm mới có cơ hội được đối cờ, vậy mà đối phương lại không hề lưu tình. Đổi lại là Khương Thanh Tố thì khác, hiện tại Bạch Vô Thường đại nhân chính là miếng thịt nơi đầu tim của Hắc Vô Thường đại nhân, là tâm can, là bảo bối, cả bàn cờ như một cuộc tán tỉnh ngọt ngào, hắn thật sự không thể chịu nổi nữa.
Thế là Thẩm Trường Thích sớm lui về phòng, nhằm vào bàn cờ hôm nay, viết một hai trang tiểu thuyết sắc tình để xả giận. Tối nay trên trang giấy của Âm dương sách, Hắc Bá Vương chẳng thèm ôn nhu với Bạch tiểu thư, cứ thế áp nàng lên bàn cờ mà ra sức hành hạ. Lấy cớ viết sách, Thẩm Trường Thích ngấm ngầm xả hết mọi uất ức trong lòng.
Tầng trên, trên trang giấy là cảnh sắc triền miên của hắc bạch song nhân, hương mồ hôi rịn ướt, còn nơi đại sảnh tầng dưới, dưới ánh đèn và tuyết trắng bên cửa sổ, hắc bạch song nhân kia vẫn đang lặng lẽ đối cờ.
Phố xá ngoài khách điếm đã không còn ai qua lại, nhiều cửa tiệm cũng đã tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi. Gió tuyết thổi lên bệ cửa sổ đọng lại một lớp dày. Tiểu nhị tựa cầu thang ngáp mấy lượt không chịu nổi, bèn mang đến một cây đèn cùng hai ngọn nến cho đôi phu thê mãi mê đánh cờ, rồi mới chào một tiếng, lui xuống nghỉ ngơi.
Người đã đi hết, trong đại sảnh trống trải chỉ còn hai người. Đơn Tà liếc mắt nhìn Khương Thanh Tố, đối phương trông như đang chăm chú hạ cờ, kỳ thực tâm tư chẳng biết đã bay đến nơi đâu.
Trước kia khi ở cùng Khương Thanh Tố, Đơn Tà luôn là người giữ được bình tĩnh, luôn là nàng không nhịn được mà mở lời trước, nói dăm ba câu là thành một tràng dài. Nhưng lần này, hắn không nhịn được sự tĩnh lặng ấy nữa, cũng không muốn nhịn, bèn mở miệng hỏi:
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
…
Khương Thanh Tố ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đáp: “Tâm sự của ta rõ ràng đến thế sao?”
“Cũng không hẳn.” – Đơn Tà nói – “Chỉ là trực giác.”
Khương Thanh Tố đưa tay vuốt mặt, hít sâu một hơi rồi nói: “Hôm nay ta đã đề cập với Hứa Văn Nhược về việc ngày mai vào cung, hắn đã đồng ý.”
“Là nàng đang nghĩ đến việc vào cung gặp Hoàng đế thì nên mở lời thế nào?” – Đơn Tà hỏi.
Khương Thanh Tố lại nhìn hắn, thấy người này thái độ kỳ lạ, lại chẳng hề tức giận, nàng mím môi lắc đầu: “Kỳ thực không phải, ta vẫn luôn nghĩ liệu có nên nói với chàng chuyện này. Ta không muốn giấu chàng, nhưng lại sợ nói ra sẽ khiến chàng nổi giận. Thế nhưng giờ nhìn chàng, lại chẳng giống như đang giận.”
“Ta không tức giận.” – Đơn Tà lại hạ một quân cờ. Khương Thanh Tố vội quan sát bàn cờ. Đơn Tà tiếp lời – “Nếu nàng thực lòng muốn đoạn tuyệt với quá khứ, thì phải nhìn rõ tình thế hiện tại. Việc nàng vào cung gặp hắn cũng là lẽ thường. Ta chỉ cần biết trong lòng nàng không còn vương tình ý với hắn là được, những chuyện khác ta không bận tâm.”
Khương Thanh Tố nhìn rõ bàn cờ, đặt xuống một quân, nghe xong lời ấy liền nhẹ nhõm thở ra: “Chàng yên tâm, theo tuổi tác nhân gian mà tính, hiện giờ hắn cũng đã là lão già quá nửa đời người. Ta gặp lại hắn, nhiều lắm chỉ là than thở một câu thế sự vô thường, năm tháng như đao bén, còn có thể sinh lòng gì nữa?”
“Nhỡ hắn vẫn phong thần tuấn lãng thì sao?” – Đơn Tà hỏi.
Khương Thanh Tố lắc đầu: “Vậy cũng chẳng động lòng. Dẫu có đẹp đến đâu cũng chẳng thể sánh bằng chàng.”
Một câu này khiến tay Đơn Tà cầm quân cờ hơi khựng lại, chân mày giãn ra đôi chút. Vốn dĩ nếu hắn hạ quân này xuống, Khương Thanh Tố sẽ toàn bàn thất bại. Miệng thì bảo không tức giận, nhưng lúc đánh cờ vẫn cố dồn nàng vào đường cùng. Thế mà chỉ vì câu nói ấy, đường cờ của hắn lại chuyển hướng.
Khương Thanh Tố thấy rõ điều đó, môi khẽ cong, ngẩng đầu nhìn hắn. Trong đôi mắt nàng phản chiếu ánh nến, lấp lánh sáng rực, và cả khuôn mặt của Đơn Tà.
Nàng nói: “Chàng xem, ta đã biết Đơn đại nhân là người tốt nhất, không chỉ đẹp mà còn lương thiện, lại còn tha cho ta một mạng.”
Tim Đơn Tà khẽ đập hai cái, vừa thấy buồn cười vừa tức, đây đâu phải đánh cờ, rõ ràng là đang so đấu tâm tư. Đơn Tà cam lòng nhún nhường, mà Khương Thanh Tố cũng đoán chắc hắn sẽ như thế, lời ngon tiếng ngọt thốt ra chẳng chút ngập ngừng.
Đơn Tà đặt cờ xuống, nói: “Trễ rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Khương Thanh Tố bưng đèn theo sau, vừa rọi đường vừa nói: “Ta thật lòng thích Đơn đại nhân.”
Bước chân Đơn Tà khựng lại, đáp: “Ta biết.”
“Thật lòng thích, rất thích.” – Nói xong câu đó, lòng Khương Thanh Tố ấm áp lạ thường, không hẳn là cố tình nói cho người phía trước nghe, mà chỉ đơn giản là đem những điều trong lòng, trong đầu, nói ra thành lời.
Về tới phòng, Khương Thanh Tố nằm trên giường mà lòng vẫn hân hoan, trằn trọc mãi chẳng thể chợp mắt. Nàng liền trở dậy, đẩy cửa sổ ra, ngắm nhìn tuyết trắng rơi không ngớt. Ánh mắt nàng hướng về phía hoàng thành, nơi ấy đã sớm tắt đèn từ lâu.
Không hiểu vì sao, chỉ đánh mấy ván cờ cùng Đơn Tà, nàng nhìn lại hoàng thành, nhìn lại nơi chợ trước cổng Ngọ Môn nơi nàng từng bị xử trảm, trong lòng lại không hề đau đớn. Dường như nỗi đau đè nặng bấy lâu trong tim đã bị gió lạnh cuốn đi sạch, chỉ để lại hơi ấm dịu dàng.
Khương Thanh Tố từng sợ hãi kinh đô, nhưng khi thật sự tới nơi mới phát hiện chẳng có gì đáng sợ. Nàng từng sợ nhổ đi gai nhọn trong tim, nhưng khi thật sự nhổ rồi mới hay, chẳng đau đớn như tưởng tượng. Đơn Tà đã làm đúng, ép nàng trở lại kinh thành là chuyện tốt.
…
Sáng hôm sau tuyết vẫn rơi không ngừng. Khương Thanh Tố đến Thi Thư trà lâu tìm Lục Hinh, khiến nàng ta cũng có phần sợ hãi. Hai người ngồi trong một góc trà lâu, Khương Thanh Tố thấy ánh mắt Lục Hinh nhìn nàng có chút phòng bị và kỳ lạ, bèn mím môi cười nhẹ: “Ngươi sợ ta à?”
Lục Hinh lắc đầu: “Không! Chỉ là thấy lạ thôi.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Khương Thanh Tố nói: “Ta thích ngươi, bởi vì ngươi khiến ta nhớ lại chính mình thuở trước, nên không kiềm được muốn gần gũi, xem ngươi như muội muội. Chậm nhất là ngày mai ta sẽ cùng phu quân rời kinh đô, hôm nay đến tìm ngươi trò chuyện, nếu ngươi thấy ta phiền, ta lập tức rời đi.”
Nói xong, nàng giả vờ định đứng dậy, Lục Hinh vội vàng lắc đầu kéo tay áo nàng: “Không không! Bạch phu nhân! Ta không thấy phiền, chỉ là dạo này cơ thể không khỏe, nghe Giang Nguyệt nói, ta cứ hay ngất xỉu…”
“Để ta tìm đại phu cho ngươi.” – Khương Thanh Tố đáp.
Lục Hinh lại nói: “Không cần đâu, đại phu đã khám rồi, không có gì nghiêm trọng.”
“Ta biết một y quán trong kinh, đại phu ở đó từng xuất thân từ ngự y viện trong cung, y thuật cao minh. Ngươi còn trẻ, có bệnh không thể kéo dài, nên đi khám xem.” – Khương Thanh Tố nói xong, liền đứng dậy nắm lấy tay nàng, gương mặt đầy vẻ lo lắng.
Lục Hinh vốn định từ chối, song nghĩ tới dạo gần đây bản thân hay ngất xỉu, cảm giác khác thường, lại thấy ánh mắt lo lắng chân thành của Khương Thanh Tố, trong lòng chợt mềm xuống. Quả thực, vị đại phu từng khám cho nàng cũng chỉ là người ở y quán thông thường, khó thể so sánh với ngự y từng xuất thân từ trong cung. Vì thế, cuối cùng nàng vẫn gật đầu, theo Khương Thanh Tố ra ngoài khám bệnh.
Khương Thanh Tố dẫn nàng đi vào một lối nhỏ, nói là đường tắt, đến một nơi vắng vẻ thì đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Lục Hinh, ánh mắt dịu dàng kèm theo nụ cười ấm áp. Lục Hinh nhìn nàng mỉm cười như vậy, trong lòng cũng thấy ấm áp theo.
Bạch phu nhân quả thực là người tốt, nàng không nên nghi ngờ. Giang Nguyệt từng nói mỗi lần gặp Bạch phu nhân, nàng đều ngất xỉu, còn nghi là bị hạ dược. Lục Hinh không tin, người có thể cùng nàng luận thế đạo ở trà lâu, nói chuyện sâu sắc như vậy, sao có thể là kẻ hạ độc?
Khương Thanh Tố nắm tay nàng, nói: “Những ngày qua, đa tạ ngươi.”
“Đa tạ ta?” – Lục Hinh nghi hoặc. Sau mới nghĩ lại, chỉ sợ đối phương là nữ tử theo phu quân bôn ba tứ xứ, hiếm có tri kỷ cùng trò chuyện. Mình bầu bạn giải khuây, nàng ấy cảm kích cũng là phải.
Khương Thanh Tố không giải thích thêm, chỉ nói: “Trước khi rời đi, ta sẽ dốc sức, tặng ngươi một món quà.”
Dứt lời, nàng nghiêng người, trực tiếp nhập thân vào Lục Hinh. Thời gian hẹn với Hứa Văn Nhược để vào cung đã đến, nàng không thể trì hoãn thêm, lập tức hướng về Đại Lý Tự mà chạy.
Kiệu của Hứa Văn Nhược đậu trước cửa Đại Lý Tự đã lâu vẫn chưa động, hắn đứng giữa gió lạnh, hơi thở phả ra từng làn trắng xoá, kiệu phu cũng lạnh đến phát run. Hắn cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay, lông mày hơi nhíu lại.
Bỗng nghe có tiếng động, Hứa Văn Nhược ngẩng đầu nhìn về đầu phố, vừa vặn thấy Lục Hinh khoác áo choàng dày, thở dốc chạy tới. Khoé môi hắn thoáng nở nụ cười, bước nhanh tới đón: “Nàng đến muộn rồi.”
“Thật xin lỗi! Hứa đại nhân, ta đã cố chạy hết sức.” – Khương Thanh Tố chống tay lên gối, nghĩ thầm: làm quỷ vẫn sướng hơn, chạy bao xa cũng chẳng thấy mệt, thân thể này mới chạy nửa phố đã thở không ra hơi, suýt quỳ luôn rồi.
Hứa Văn Nhược mím môi: “Nàng mà không tới, ta thật sự phải cùng nàng thất ước với Hoàng thượng rồi. Ta mang cả cái đầu này ra đánh cược với nàng đấy.”
Khương Thanh Tố nhìn hắn một cái, chớp mắt cười: “Ngài chẳng phải đã đến Khương phủ lấy được vật rồi sao? Có ta hay không, ngài đều là người lập công.”
Lời này khiến Hứa Văn Nhược nghẹn họng, nén tức mà cười, giơ tay gõ nhẹ lên đầu nàng: “Đi thôi!”
Hai người lần lượt bước lên hai cỗ kiệu. Suốt dọc đường, Khương Thanh Tố vẫn vén rèm ngắm nhìn bên ngoài. Từ Đại Lý Tự đến hoàng thành không xa, dùng kiệu chẳng qua vì quan lại sợ lạnh, sợ mệt, muốn che gió chắn tuyết mà thôi.
Khương Thanh Tố nhìn những cảnh vật quen thuộc, lòng trăm mối ngổn ngang. Ngày xưa khi còn làm quan trong triều, nàng cũng từng ngồi kiệu đi vào đến trước cổng hoàng thành như thế này.
Khi đến nơi, Khương Thanh Tố xuống kiệu, đập vào mắt là tường đỏ ngói vàng của cổng cung, chính là Ngọ Môn. Họ vừa đi vòng qua nơi xử trảm tội thần năm xưa, nàng chỉ thấy từ xa cái đài cao đã phủ dày một lớp tuyết. Lúc bước qua cổng cùng Hứa Văn Nhược, tâm trạng nàng thực khó tả.
Gương mặt ngoài kinh thành đã thay đổi nhiều, nhưng cảnh vật trong hoàng cung dường như vẫn không khác mấy, ngoại trừ vài nơi đã được tu sửa, những chỗ khác vẫn như xưa.
Khương Thanh Tố đi theo sau Hứa Văn Nhược, suốt dọc đường không nói một lời, đầu hơi cúi, lễ nghi nhập cung còn thuần thục hơn cả Hứa Văn Nhược. Hắn đều thấy hết, càng cảm thấy nàng mang theo bí mật, chỉ là bí mật gì thì hắn không đoán ra.
“Hoàng thượng đang ở Tử Thần điện.” – Hứa Văn Nhược nói.
Khương Thanh Tố gật đầu. Hắn lại dặn: “Lúc diện thánh phải hành lễ…”
“Ta biết.” – Khương Thanh Tố ngắt lời hắn, sắc mặt nghiêm nghị. Trên khuôn mặt trẻ trung vô tà kia, đến cả vẻ ngây thơ cũng chẳng muốn giả nữa.
Người dẫn họ đến Tử Thần điện là thái giám bên cạnh Hoàng thượng – kẻ đã hầu hạ từ thời còn là Ngũ hoàng tử. Khương Thanh Tố nhận ra hắn, tên là Minh An, giờ đã là Tổng quản thái giám, đến Hứa Văn Nhược cũng phải nhường ba phần.
Minh An dẫn họ tới trước Tử Thần điện, cung điện nguy nga hiện ra trước mắt. Hai bên đường lát đá trắng chất đầy tuyết trắng. Cửa điện chỉ mở một cánh, treo rèm dày chắn gió, trước cửa là một hàng tiểu thái giám đứng chờ.
Một tiểu thái giám vén rèm mời Hứa Văn Nhược vào trước, để Khương Thanh Tố đợi bên ngoài. Tai nàng thính, nghe rõ cuộc đối thoại bên trong.
Giọng Triệu Doãn đã khác xưa, khàn đục, yếu ớt, mang theo vẻ già nua, từ tốn cất tiếng: “Truyền nàng vào để trẫm nhìn một cái.”
Chỉ một câu, bên trong đã có thái giám ra truyền chỉ, mời Khương Thanh Tố tiến điện.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện hay lắm ạaaa, cảm ơn rừngg