Chương 92: Quân Thần Ly Biệt – Phần 17

Bộ truyện: Lắng Nghe Vô Thường Nói

Tác giả: Ôn Tam

“Chi bằng ta vào triều làm quan, giúp chàng mài đi những góc cạnh không nghe lời kia.”

Khi xưa, Khương Thanh Tố nói ra lời ấy, mấy cánh hoa hoè rơi vương trên mái tóc nàng. Triệu Doãn trẻ tuổi khẽ động ngón tay, định đưa tay gỡ hoa giúp nàng, nhưng trong lòng lại bởi lời nói kia mà khởi tâm tư khác.

Hắn hiểu rõ sự thông minh của Khương Thanh Tố, nàng lớn lên bên cạnh Khương Vũ – một người sinh ra đã là kẻ trong chốn quan trường. Khương Thanh Tố chịu ảnh hưởng sâu đậm, thậm chí từng nói ra vài lời trọng yếu trước mặt Khương Thượng thư.

Triệu Doãn mừng rỡ. Nếu Khương Thanh Tố làm quan, hắn có thể lấy quốc sự mời nàng nhập cung, dẫu tạm thời không thể cưới nàng, vẫn có thể ban cho nàng chức cao lộc hậu, không còn bị khinh khi, lại có thể ngày ngày gặp mặt, kể cũng là kế hay.

Năm đó Triệu Doãn đáp ứng rồi, hắn nở nụ cười rạng rỡ, má hơi ửng hồng: “Được! Nàng vào triều, ta phong nàng làm đại quan!”

Lời đã nói, khó lòng đổi lại. Nếu được một lần nữa, Triệu Doãn nghĩ, hắn sẽ không nói câu ấy. Từ khi cưới Thái tử phi, hắn đã mang nợ Khương Thanh Tố. Nếu được một lần nữa, Triệu Doãn sẽ không viết thư cho nàng vào ngày đại hôn, dùng cách đó để giữ nàng bên cạnh mình.

Hắn đã trả lại công bằng cho nhà họ Khương, nhưng lại tước đoạt tự do của Khương Thanh Tố, giam giữ trái tim nàng, vĩnh viễn không thể đáp lại.

Nghĩ đến đây, môi Triệu Doãn khẽ động, bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chẳng rõ vì sao lại nói với một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi những điều này, dù sao nàng tuổi còn nhỏ, cũng chưa chắc hiểu được.

“Trẫm và Phi Nguyệt đều không tin trên đời có quỷ thần. Khi trẫm vừa được phong làm Văn Vương, có phủ đệ riêng, Khương Vũ gan to, cùng Phi Nguyệt bàn bạc giả làm ma quỷ dọa trẫm, kết quả bị trẫm đánh một trận.” Triệu Doãn hồi tưởng quá khứ, ánh mắt dịu lại mấy phần: “Khương Vũ, là tri kỷ cả đời của trẫm. Phi Nguyệt, là người trẫm…”

Lời chưa kịp nói xong, Triệu Doãn lại lặp lại: “Trẫm không tin quỷ thần, nhưng hôm nay gặp ngươi, trẫm tin rồi.”

Khương Thanh Tố sững sờ, tay trái siết chặt, Triệu Doãn lại nói: “Đến động tác lúc ngươi căng thẳng, cũng giống hệt nàng ấy. Lẽ nào ngươi thật sự là nàng ấy đầu thai chuyển thế?”

Khương Thanh Tố vội vàng hành lễ: “Dân nữ kinh hãi.”

“Trẫm chỉ tiện miệng nói thôi.” Triệu Doãn bỗng mất hứng, bao lời trong lòng vì hai chữ “kinh hãi” kia mà nén xuống, không muốn nói tiếp.

Hắn đưa tay ôm lấy ngực, ho khan mấy tiếng như khó thở. Minh An bên ngoài nghe thấy động tĩnh lập tức bước vào, luống cuống đưa khăn tay, Triệu Doãn vừa nhìn khăn liền mặt mày tái nhợt, hất phắt Minh An ra: “Mang đi!”

Lúc này Minh An mới nhớ ra mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì. Hứa Văn Nhược cũng bước vào, thấy Triệu Doãn gục trên ghế dài, thở dốc không ngừng, chân mày nhíu lại, liền dặn một tiểu thái giám: “Mau truyền ngự y tới!”

“Dạ!” Tiểu thái giám hoảng loạn chạy ra ngoài.

Minh An mang chậu nước trở lại thì Triệu Doãn đã dùng tay áo che miệng, ho ra một tay áo đầy máu. Giữa mùa đông mà mồ hôi đầm đìa, khiến Khương Thanh Tố sợ hãi.

Hứa Văn Nhược biết không nên làm rối thêm, liền nói: “Hoàng thượng nên sớm nghỉ ngơi. Vi thần đưa Lục Hinh lui trước.”

Triệu Doãn chẳng còn sức bận tâm, phất tay ra hiệu cho họ lui, ho không dứt, tay còn lại siết chặt ngọc bội lấy từ hộp cũ của Khương Thanh Tố, đầu ngón tay trắng bệch.

Ra khỏi Tử Thần điện, ngoài trời tuyết vẫn chưa ngừng rơi.

Khoảnh khắc thấy Triệu Doãn ho ra máu, Khương Thanh Tố bất chợt thấy hối hận. Triệu Doãn, ngoài là bạn thuở nhỏ, người nàng từng đem lòng yêu, nay cũng chỉ là một lão nhân gần đất xa trời. Nàng vì rửa oan cho bản thân, phơi bày tình xưa ra trước mặt, khiến hắn xấu hổ, gợi lại vết thương cũ, còn khiến hắn thổ huyết, chẳng rõ bản thân có sai hay chăng.

Hứa Văn Nhược thấy sắc mặt Lục Hinh không tốt, tưởng nàng vừa rồi bị dọa sợ, liền an ủi: “Không cần lo lắng, tình trạng này của hoàng thượng đã mấy tháng rồi. Nghe nói bệnh cũ tái phát, vốn đã là chứng mãn tính, không liên quan nhiều tới chuyện hôm nay.”

Khương Thanh Tố nghe xong, sững sờ, nàng hỏi: “Đại nhân đã sớm biết hoàng thượng và Khương Tể tướng xưa kia tình cảm sâu đậm, triều thần chắc cũng đều biết, cớ sao chứng cứ vớ vẩn kia lại khiến Tể tướng mất mạng?”

“Gây nên cái chết của Tể tướng, chưa bao giờ là chứng cứ.” Hứa Văn Nhược lắc đầu, đưa tay phủi lớp tuyết trên vai Khương Thanh Tố, chậm rãi nói: “Khi Tể tướng vừa bị giam, hoàng thượng xem xong những bức thư, đang cơn giận dữ, ngài ấy và phụ thân ta đều nhận ra nét chữ là của Tể tướng, nhất thời nôn nóng, chưa suy xét kỹ. Nhưng với tình cảm của họ, giận dữ tan đi, tất nhiên sẽ nhận ra đó là giả.”

“Chỉ trách… thời cuộc lúc ấy không thuận. Tin đồn phản quốc lan ra, mỗi ngày dân chúng thay nhau kéo đến Đại Lý Tự đòi xử tử Khương Thanh Tố. Hoàng thượng phải sai binh tạm thời trấn áp, nhưng Nam Di công đánh Đại Chiêu ngày càng dữ dội.” Hứa Văn Nhược nhíu mày, những lời này cũng là phụ thân hắn kể lại: “Khi ấy, dưới trướng Tương Thân Vương có hơn năm mươi người, đồng loạt quỳ trước cửa Quốc Chính điện, miệng không ngừng gào thét: nếu không giết Khương Tể tướng, quyết không đứng dậy.”

Triệu Doãn trong cơn thịnh nộ, đã đập phá sạch mọi thứ trong điện Quốc Chính. Trước hàng dài thái giám, đại thần quỳ rạp, hắn gần như phát cuồng hét lớn: “Các ngươi đang ép trẫm! Đây là tạo phản!”

“Hoàng thượng! Khương Thanh Tố phản quốc chứng cứ rõ ràng, tiền tuyến chiến sự cam go, nếu để tướng sĩ biết hoàng thượng dung túng kẻ phản quốc, át sẽ làm rối quân tâm, mong hoàng thượng nghĩ kỹ!”

“Thỉnh hoàng thượng hạ chỉ xử trảm Khương Thanh Tố, lấy đó mà chấn hưng quân tâm!”

“Hoàng thượng! Nay tin đã truyền ra khỏi kinh đô, chẳng bao lâu sẽ tới Xá Dương thành, quân địch đã có bản đồ phòng ngự, chiến hỏa ngút trời, tướng quân Từ Đường đã lấy cái chết giữ nước, hoàng thượng lại muốn bảo vệ Khương Thanh Tố, chẳng phải khiến Từ tướng quân nản lòng hay sao?!”

“Thỉnh hoàng thượng hạ chỉ xử trảm Khương Thanh Tố! Họa này không thể lưu!”

“Hoàng huynh!!” Triệu Doãn tóc tai rối bời, một lọn buông trước trán, mắt đỏ ngầu tơ máu. Hắn lảo đảo bước đến trước mặt Tương Thân Vương, hai tay nắm lấy cổ áo y, mười ngón run rẩy, nhìn vào khuôn mặt đối phương, hắn hiểu rõ tất cả đều là mưu kế của người ấy.

Tương Thân Vương chưa từng nhắm vào Khương Thanh Tố. Người hắn muốn giết, từ đầu đến cuối, là Triệu Doãn – người đang ngồi trên ngai vàng. Khương Thanh Tố chỉ là con cờ để hắn dọa nạt, uy hiếp Triệu Doãn.

Triệu Doãn nếu lui một bước, Khương Thanh Tố chết, hắn giữ được giang sơn. Nếu tiến một bước, Khương Thanh Tố sống, hắn mất lòng dân, mất sự tín nhiệm và trung thành của bá quan.

“Hoàng huynh…” Triệu Doãn cắn răng đến bật máu, buông cổ áo Tương Thân Vương, ngã ngồi xuống đất: “Tương Thân Vương… ngươi quả thật là… lật tay thành mây, úp tay thành mưa.”

“Thỉnh hoàng thượng hạ chỉ xử trảm Khương Thanh Tố!”

“Thỉnh hoàng thượng hạ chỉ xử trảm Khương Thanh Tố!”

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

“Thỉnh hoàng thượng…”

Triệu Doãn thân khoác long bào, yếu ớt bò dậy, mặc kệ các đại thần đang quỳ rạp, chân trần từng bước một rời khỏi điện Quốc Chính, giọng khản đặc: “Người đâu… Trẫm muốn hạ chỉ! Trẫm muốn hạ chỉ! Nữ tể tướng Đại Chiêu – Khương Thanh Tố…”

“Thông đồng nghịch tặc, mê hoặc quân vương.” Giọng Tương Thân Vương vang lên lãnh đạm.

Triệu Doãn nghẹn ngào, vung tay áo, bước ra khỏi điện Quốc Chính: “Cứ theo lời Tương Thân Vương viết đi…”

Khương Thanh Tố chưa từng nghĩ rằng, cái chết của mình lại là do văn võ bá quan quỳ lạy trước điện Quốc Chính mà thành.

Tuyết trắng dưới chân in hằn từng dấu, nàng cúi đầu, nghe xong lời Hứa Văn Nhược kể, trong lòng lại trống rỗng, chẳng còn cảm giác đau đớn hay khó chịu.

Tất cả là lựa chọn của Triệu Doãn, hắn không sai. So với giang sơn xã tắc, một Khương Thanh Tố quả thực không là gì cả.

Việc hắn có thể ghi nhớ nàng hơn hai mươi năm trời, đã đủ để chứng minh nàng năm xưa không yêu lầm người. Nay đã rõ ngọn ngành, cho dù là từ miệng Hứa Văn Nhược nói ra, Khương Thanh Tố cũng đã hoàn toàn buông bỏ.

Khi xưa không hận Triệu Doãn, giờ lại càng không hận.

Tranh đấu trong hoàng thất, vốn chẳng phải thứ mà một kẻ không quyền không thế như nàng có thể can thiệp. Văn võ khắp triều, nếu không là người thao túng cục diện, cũng chỉ là quân cờ trong tay hoàng gia. Kẻ cầm quân một bên là Triệu Doãn, bên kia là Tương Thân Vương.

Năm đó Triệu Doãn mất Khương Thanh Tố, còn Tương Thân Vương đánh mất cơ hội duy nhất để phế ngôi Triệu Doãn. Từ đó trở đi, Triệu Doãn không còn nhược điểm, dù là Khương Thanh Tố hay Khúc Xương, Hứa Văn Nhược hay kẻ khác, đều là những quân cờ trong bàn cờ cả đời của hai người.

Khương Thanh Tố biết, cái chết của mình không uổng, coi như đáng giá.

Nàng khẽ mím môi cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn Hứa Văn Nhược, ánh mắt sáng trong, chân mày cong cong: “Vừa rồi ta quên không cầu xin hoàng thượng cho làm quan, không biết Hứa đại nhân có thể thay ta cầu một chức chăng?”

Hứa Văn Nhược khựng lại. Hắn vốn tưởng nàng sẽ hỏi han về chuyện trong cung, không ngờ lại nhớ đến chuyện quan chức, bèn đáp: “Được thôi, nàng đến làm ở Đại Lý Tự thì sao?”

“Ta là nữ nhi, đến Đại Lý Tự chẳng phải hơi… máu tanh ư?” Khương Thanh Tố cười khẽ.

Hứa Văn Nhược nói: “Vậy thì đến Thái Sử viện.”

“Chép sử nhàm chán, so ra Đại Lý Tự cũng không tệ.” Lời ban đầu chỉ là câu nói đùa, thực ra Khương Thanh Tố mượn thân thể Lục Hinh ba ngày, tất nhiên nên giúp nàng tạo cơ hội gần gũi Hứa Văn Nhược.

Hứa Văn Nhược nghe nàng nói vậy, lòng không khỏi xao động.

Hắn tuổi vừa hơn hai mươi, chưa từng cưới vợ. Phụ thân hắn sốt ruột, nhưng thực ra là do hắn mắt cao hơn đầu, chẳng để ý đến những tiểu thư khuê các tầm thường, cảm thấy nhàm chán. Vài ngày qua tiếp xúc với Lục Hinh, hắn dần dần sinh hứng thú. Tim hắn chẳng ít lần loạn nhịp vì nữ tử trước mắt, nay nàng đã nguyện đến Đại Lý Tự làm quan, Hứa Văn Nhược cũng muốn trước khi thành đồng liêu, tỏ rõ tâm ý.

Ra cung đường xa, hai người trò chuyện vòng đến một tiểu viện, trong sân trồng đầy mai đỏ, sắc hoa rực như lửa, phủ đầy tuyết trắng.

Hứa Văn Nhược bước đến hái một đóa, thổi đi tuyết trên hoa, tiến tới trước mặt Khương Thanh Tố. Nàng thấy cành mai liền nhoẻn miệng cười: “Thổi tuyết mai hiện, ý của Hứa đại nhân là oan khuất của Tể tướng đã được rửa, chân tướng năm xưa có thể công khai thiên hạ?”

Hứa Văn Nhược thoáng ngẩn người, lắc đầu đáp: “Không phải, chỉ là… mai đỏ hợp với nàng.” Dứt lời, hắn đưa tay cài nhành hoa lên tóc nàng. Lần này, Khương Thanh Tố lại sững người.

Ánh mắt nàng nhìn thẳng khiến Hứa Văn Nhược hơi lúng túng. Hắn cúi đầu cười nhẹ, hỏi: “Lục cô nương đã có người trong lòng chưa?”

Câu hỏi ấy, nếu Khương Thanh Tố còn không hiểu thì đúng là uổng phí một đời làm người.

Bước chân nàng hơi nhanh hơn, không nói lời nào. Hứa Văn Nhược theo sau, sắc mặt không vui: “Nàng đã có người trong lòng?”

Khương Thanh Tố cũng khó lòng phản bác. Lục Hinh thực sự có người trong lòng, chính là Hứa Văn Nhược. Nhưng nếu nàng thay Lục Hinh đáp ứng bây giờ, trong khi Lục Hinh chẳng nhớ gì cả, như vậy có công bằng không?

Tới cổng cung, Hứa Văn Nhược bất ngờ nắm lấy tay nàng: “Nếu có gì muốn nói, xin cứ nói thẳng. Nếu muốn từ chối, cũng xin từ chối trước mặt ta. Nhưng ta cần một lý do.”

Khương Thanh Tố nghĩ ngợi rồi đáp: “Mấy ngày nay ở cùng Hứa đại nhân, Lục Hinh cảm tạ đại nhân đã quan tâm chăm sóc. Nhưng ta nhất tâm chỉ vì minh oan, không nghĩ đến tình cảm nhi nữ. Những gì xảy ra gần đây, những gì suy đoán được, chẳng để lại ấn tượng tốt đẹp gì cả.”

“… Ta hiểu rồi…” Hứa Văn Nhược buông tay. Nàng cho rằng hắn là kẻ tâm cơ thâm trầm, giỏi bày mưu tính kế.

Khương Thanh Tố lắc đầu: “Không phải! Thật ra Lục Hinh còn nhiều thiếu sót Hứa đại nhân chưa biết. Hay là thế này, chúng ta lập một ước định. Mọi chuyện trong ba ngày qua về Khương Tể tướng, từ nay không ai nhắc lại. Ta không trách đại nhân bày kế dụ ta, đại nhân cũng đừng trách ta suy nghĩ nhiều. Từ ngày mai, chúng ta làm lại từ đầu. Nếu khi đó, Hứa đại nhân vẫn có thể chấp nhận toàn bộ con người của Lục Hinh, thì hãy tới tìm ta, khi ấy, ta tuyệt không từ chối.”

Hứa Văn Nhược ngẩn người, không ngờ lại là lời như vậy. Hắn gật đầu: “Ta đồng ý. Chuyện ba ngày qua, từ nay sẽ không nhắc lại. Văn thư nhận chức của nàng, ta sẽ sớm lo liệu, khi nàng nhập Đại Lý Tự, chúng ta bắt đầu lại.”

Khương Thanh Tố thở phào, khẽ gật đầu: “Đa tạ Hứa đại nhân.”

“Ta cũng… đa tạ nàng.” Hứa Văn Nhược nói: “Ta đưa nàng về.”

“Đưa tới Đại Lý Tự là được rồi. Hứa đại nhân còn bận việc, đoạn đường còn lại, Lục Hinh tự về.”

“Vậy cũng được.”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top