Nhân tộc tế tự, từ xưa đến nay đều được chia làm hai phần.
Một là tế tổ, hai là tế thiên.
Trong đó, tế tổ, như tên gọi, là nghi lễ dành cho Huyền U.
Mặc dù Nhân Hoàng tế lễ không phải Huyền U, mà là Nhân tổ, điều này vẫn có thể hiểu được.
Dù tạo nên gợn sóng trong lòng mọi người, cuối cùng cũng không bị coi là quá giới hạn.
Là Nhân Hoàng, tế tự Nhân tổ vẫn nằm trong khuôn khổ lễ nghi.
Nhưng khi nói đến tế thiên, thiên không phải là thứ mà Nhân Hoàng có thể thay đổi.
Thiên, trước khi Huyền U Cổ Hoàng rời đi, đại diện cho Viễn Cổ Thiên Đạo của Vọng Cổ.
Sau khi rời Vọng Cổ, thiên lệnh được truyền từ Thiên Ngoại, tự Đông Thắng trở thành thánh địa.
Không chỉ riêng Nhân tộc, mà tất cả các tộc quần không có Thần Linh trên Vọng Cổ đại lục đều phải tuân theo lệnh này từ Thiên Ngoại.
Tế thiên của họ đều hướng về huyết mạch Thánh Địa riêng của mỗi tộc.
Nếu không tế bái, đó sẽ bị coi là tà đạo, và những tộc quần như vậy thường sẽ diệt vong bởi các sự kiện bất ngờ trong tương lai.
Thánh Địa, mặc dù hiếm khi xuất hiện ở Vọng Cổ, nhưng bọn họ ngự trên Thiên Ngoại, cao cao tại thượng, dựa vào một số phương pháp đặc thù để lung lay niềm tin của các tộc quần Vọng Cổ.
Do đó, các thời kỳ Nhân Hoàng thực hiện lễ tế thiên đều dâng hiến cho Thánh Địa.
Hôm nay, Nữ Đế tựa hồ cũng không ngoại lệ.
Nàng đứng trên thiên đàn, dáng người cao ngất như núi, giống như có thể trở thành một phương trời đất, phù hộ chúng sinh.
Khí vận vờn quanh hai bên, hóa thành Đế bào bao bọc cơ thể nàng, trên đầu ngưng tụ thành Đế quan, tỏa sáng rực rỡ.
Trong thần sắc tự tin và thong dong của nàng, ánh mắt sắc bén tựa như có thể xuyên qua bầu trời, nhìn về Thánh Địa xa xăm trên không trung.
Khuôn mặt nàng hiện lên vẻ kiên định vô cùng.
Cảnh tượng này rơi vào mắt các quần thần, khiến lòng họ không thể bình tĩnh, bởi những gì xảy ra hôm nay, đối với họ mà nói, như một sự kiện thay đổi cả nửa cuộc đời.
Những chuyện xảy ra thật quá sức phá vỡ nhận thức thông thường.
Và trong lòng mỗi người đều mơ hồ cảm nhận rằng… nghi lễ tế tự này, cho đến giờ, chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Những sự kiện tiếp theo có lẽ sẽ mang đến một cơn bão lớn hơn.
Cơn bão ấy là gì, bọn họ không thể đoán trước, bởi tâm tư của Nữ Đế trong những năm qua không ai có thể hiểu thấu.
Tình yêu, hận thù giữa nàng và Huyền Chiến ra sao, nàng đã leo lên ngôi vị Nhân Hoàng thế nào, trải qua bao gian nan và thử thách, có lẽ chỉ mình nàng biết rõ.
Nhưng điều mà mọi người đều thấy rõ là nàng chưa từng cúi đầu trước số phận.
Nàng đã dùng trí tuệ và dũng khí để viết nên một truyền kỳ của riêng mình trong Nhân tộc suốt những năm qua.
Dù là nữ tử, dù không có đủ huyết mạch hoàng gia, nhưng… tất cả vương công đại thần trong ngoài Cổ Hoàng tinh, trong sâu thẳm nội tâm, đều bị nàng thuyết phục.
Vì vậy, giờ phút này, Cổ Hoàng tinh trong ngoài, toàn bộ im lặng.
Trong lòng Hứa Thanh cũng dậy sóng.
Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, hắn nhận ra rằng mọi hành động của mình đều nằm trong tính toán của vị Nữ Đế này.
“Có lẽ ngay từ ngày đầu tiên ta đến hoàng đô, nàng đã biết rõ mục đích của ta.”
Hứa Thanh tự nhủ trong lòng.
Thời gian trôi qua, cho đến khi thời điểm bốn mươi chín tức xuất hiện, lão thái giám bên cạnh Nhân Hoàng đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén hiện rõ, thần sắc vô cùng nghiêm nghị, giọng nói cung kính vang lên giống như khi thực hiện lễ tế tổ.
“Tế Thiên chi lễ, Nhân tộc chi hưng, Tế Thiên giả tuổi ít nhất, do đó bốn mươi chín tức là hạn định!”
“Đầu lễ…
Mời Nhân tộc chiến kỳ!”
Vừa dứt lời, thiên địa bùng lên, trên bầu trời, khí vận hóa thành những đóa hoa sương mù, nở rộ khắp bốn phương, đồng thời, một đạo huyết quang từ sâu trong Cổ Hoàng tinh bốc lên.
Từng đạo huyết quang, một nối tiếp một.
Tổng cộng bốn mươi chín đạo huyết quang, bay thẳng lên trời, hội tụ tại một điểm, giống như đang Khai Thiên Tích Địa, xé toạc hư vô, phá vỡ vận mệnh, để thu hút ra một lá cờ đã được uẩn dưỡng trong thời gian dài.
Ngay lập tức, lá cờ hiện ra.
Cờ xí trải rộng, bao phủ cả bầu trời, vẫy động như sóng biển, khí thế tuyệt luân!
Khiến đại địa tối sầm lại, nhưng lại có vô số ngọn lửa sinh mệnh bừng cháy, từ trong Cổ Hoàng tinh, ngoài Cổ Hoàng tinh, và trong hoàng đô.
Những ngọn lửa ấy đến từ mỗi người Nhân tộc!
Bởi vì, đây là chiến kỳ của Nhân tộc!
Chiến kỳ đại diện cho ý chí của Nhân tộc, đại diện cho chiến ý của tộc quần, đại diện cho tôn nghiêm của tất cả mọi người.
Dù lá cờ này không phải là lá cờ xưa nhất, nhưng ý nghĩa của nó vẫn vô cùng trọng đại.
Lá cờ xưa nhất của Nhân tộc được chế tạo bởi Huyền U Cổ Hoàng, gồm một lá chủ cờ và ba trăm sáu mươi lá phó cờ, theo hắn nhất thống Vọng Cổ.
Khi Huyền U Cổ Hoàng rời Vọng Cổ, chiến kỳ cũng được mang đi.
Vì vậy, Nhân tộc đã quyết định dùng vô số thiên tài địa bảo để một lần nữa chế tạo lại chiến kỳ của mình.
Chiến kỳ này, sau thời Huyền U, đã theo Nhân Hoàng Đông Thắng chinh chiến trên chiến trường, hấp thu vô số máu của Dị tộc.
Cuối cùng, khi Đông Thắng Nhân Hoàng bại trận, dù lá cờ chủ vẫn đứng vững, nhưng nhiều lá phó cờ đã tan vỡ, chảy khắp Vọng Cổ đại lục.
Dù không hoàn chỉnh, nhưng chúng vẫn có uy lực nhất định.
Vì vậy, Nhân tộc đã buông bỏ việc thu hồi và quyết định chế tạo lại toàn bộ.
Kể từ đó, lá cờ này theo các Nhân Hoàng khác nhau, xuất hiện trong mỗi chiến dịch trọng đại.
Trải qua vô số năm, lá cờ này đã trở thành biểu tượng của Nhân tộc.
Nó thấm đẫm máu tươi của Dị tộc, và khi được giương lên, huyết khí bốc lên, ý chí của Nhân tộc bùng phát mạnh mẽ.
Hứa Thanh cũng vậy.
Khi nhìn lá cờ chiến của Nhân tộc trên bầu trời, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của lá cờ mà Thất Huyết Đồng từng nhắc đến.
Dù không hiểu rõ sự khác biệt giữa chủ cờ và phó cờ, nhưng Hứa Thanh vẫn nhận ra sự tương đồng giữa chất liệu của hai lá cờ này.
Chúng có lẽ từng thuộc về cùng một nguồn gốc.
Về phần uy lực, sự khác biệt giữa hai lá cờ giống như ánh trăng so với ngọn lửa Huỳnh Hỏa.
Khi Hứa Thanh đang quan sát chiến kỳ của Nhân tộc, giọng nói của lão thái giám lại vang lên lần nữa.
“Chiến cờ đã xuất hiện, tế cờ bắt đầu!”
“Các nơi, Khai Thiên lao!”
“Tế ta Nhân tộc chiến kỳ!”
Lão thái giám vừa dứt lời, thiên địa nổ vang, sấm sét như dạo quanh Nhân tộc chiến kỳ, âm thanh vang dội khắp trời đất.
Ngay lập tức, Thượng Huyền Ngũ Bộ của hoàng đô lần lượt mở ra các Thiên Lao.
Nhiều đội tu sĩ Nhân tộc xuất hiện, áp giải vô số tù binh Dị tộc thẳng lên không trung, hướng về phía Nhân tộc chiến kỳ.
Số lượng tù binh khổng lồ, không dưới hàng chục triệu.
Giờ phút này, tất cả tu sĩ trong hoàng đô đều ngẩng đầu dõi theo, những người trong Cổ Hoàng tinh cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt của Hứa Thanh lướt qua đám đông, tập trung và ngưng trọng.
Cùng lúc đó, trận pháp truyền tống trong hoàng đô đã bùng nổ.
Tại các đại vực của Nhân tộc, các quân đoàn ở khắp nơi cũng nhận được pháp chỉ.
Họ lập tức mở ra các Thiên Lao, áp giải tù binh giam giữ ra ngoài.
Nếu có một đôi mắt đủ rộng để quan sát toàn bộ đại vực của hoàng đô, có lẽ sẽ ước tính được rằng số lượng tù binh bị áp giải trong giờ phút này lên đến khoảng năm đến sáu chục triệu.
Đây là tất cả các tù binh Dị tộc bị bắt kể từ khi Nhân Hoàng lên ngôi, phần lớn là kết quả từ các trận chiến liên quan đến Thự Quang Chi Dương.
Vào khoảnh khắc đó, Nhân Hoàng chỉ nói một từ duy nhất, đầy uy nghiêm:
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Trảm!”
Ngay lập tức, trên bầu trời, hàng triệu tù binh Dị tộc run rẩy dữ dội.
Khi tu sĩ Nhân tộc đồng loạt giơ tay chém xuống, từng tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp trời đất.
Hàng triệu đầu lâu bay lên, hàng triệu thi thể rơi xuống, máu tươi trút xuống như mưa.
Nhưng dòng máu ấy không rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc, chiến kỳ của Nhân tộc trên bầu trời tạo ra một vòng xoáy lớn, hút lấy toàn bộ máu và thi thể, cuốn thẳng vào lá cờ khổng lồ ấy.
Đồng thời, từ khắp nơi, các trận pháp truyền tống cũng liên tục hoạt động, đưa thi thể tù binh bị giết từ các đại vực về, tất cả đều bị cuốn vào Nhân tộc chiến kỳ.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Nhân tộc chiến kỳ trở nên đỏ thẫm đến kinh người, một cảnh tượng kinh hoàng và máu tanh.
Nhìn cảnh tượng này, có thể hiểu rõ sự tàn khốc giữa các tộc quần tại Vọng Cổ.
Quy luật mạnh được yếu thua, tại đây, chính là chân lý tối cao.
Nhưng dù chiến kỳ đỏ thẫm, vẫn thiếu đi sự sống động cần có.
Vì vậy, nghi lễ tế cờ bước vào giai đoạn thứ hai: Tế hồn.
Ngay lập tức, linh hồn của hàng triệu tù binh Dị tộc vừa chết bị giữ lại, không được siêu thoát, không thể thăng thiên, chỉ có thể lang thang trong trời đất này.
Hàng triệu linh hồn Dị tộc trôi nổi giữa không trung, như những oan hồn lạc bước trong nhân gian.
Tiếng gào thét của chúng vang lên, pha trộn giữa sự sợ hãi và thê lương.
Nhưng rồi, như bị vòng xoáy từ Nhân tộc chiến kỳ cắn nuốt, toàn bộ những linh hồn ấy bị hút vào chiến kỳ, trở thành chất dinh dưỡng cho lá cờ của Nhân tộc!
Đến giờ phút này, giọng nói của lão thái giám lại vang lên đầy khí thế:
“Tộc cờ tế xong, Ngô Hoàng đương tự!”
Nữ Đế không biểu lộ cảm xúc, chỉ giơ tay phải lên, hướng về phía bầu trời.
Với một cái trảo mạnh mẽ, không trung nổ vang, không gian vặn vẹo, và lá Nhân tộc chiến kỳ khổng lồ trên bầu trời bắt đầu nghiêng về phía Nữ Đế.
Ngay lập tức, nàng bắt lấy cột cờ, nắm chặt lá chiến kỳ trong tay, sau đó mạnh mẽ vung lên.
Lá cờ khổng lồ vẫy động, phủ kín bầu trời hoàng đô.
Với một cái vung mạnh, nó tạo thành một vòng xoáy màu đỏ giữa không trung.
Nhưng chưa dừng lại, Nữ Đế tiếp tục vung cờ một lần nữa.
Lập tức, vòng xoáy máu càng trở nên dữ dội hơn.
Sau chín vòng vung cờ, vòng xoáy đỏ hóa thành một cơn lốc xoáy khổng lồ, như một vòi rồng mang theo sức mạnh hủy diệt hư không, dữ dội quét qua bốn phương, dường như muốn xé rách trời đất.
Phảng phất như đang muốn mở ra một lối đi xuyên qua bầu trời!
Nhưng bầu trời Vọng Cổ được phong ấn chặt chẽ, việc đi ra ngoài cần phải trả một cái giá vô cùng lớn.
Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu năm đó cũng nhờ vào Thần Vực chi lực mới có thể mở lối thoát ra ngoài.
Giờ đây, khi nhìn thấy hành động của Nữ Đế, ánh mắt Hứa Thanh thoáng co lại.
Ngay lập tức, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, Cổ Hoàng tinh rung chuyển, khí vận của Nhân tộc như một con rồng bay thẳng lên trời, lao về phía trung tâm vòng xoáy, va chạm mạnh mẽ!
Từ xa nhìn lại, con rồng khí vận gào thét, toàn thân dao động mãnh liệt, chưa từng có sự oai nghiêm như vậy trước đây!
Đồng thời, một cỗ dao động kinh khủng khác từ Cổ Hoàng tinh bùng nổ.
Chính xác hơn là từ trong ngọn thần hỏa màu vàng đang cháy rực trên Cổ Hoàng tinh.
Dù ngọn lửa này chưa hoàn toàn hình thành, nhưng đã có khí tức Thần Linh.
Theo tiếng nổ vang từ Cổ Hoàng tinh, ngọn lửa bị cuốn lên không trung, lao thẳng về phía cơn lốc xoáy huyết sắc.
Khí thế kinh thiên động địa, như một cầu vồng vĩnh hằng, đốt cháy tất cả!
Và rồi, Nữ Đế giơ tay, mạnh mẽ hất lên, biến Nhân tộc chiến kỳ trong tay thành một cây trường thương, phóng thẳng về phía bầu trời.
Chiến kỳ biến thành trường thương, thế như chẻ tre, phá nát mọi chướng ngại trước mặt, như muốn xuyên phá tất cả mọi rào cản, xé toạc ý chí số phận đã trói buộc Nhân tộc suốt bấy lâu nay.
Cùng lúc đó, thân thể của Nữ Đế lao về phía bầu trời, xuất hiện trên đỉnh không trung, hóa thành khí vận của Nhân tộc, hóa thành ý chí của Nhân tộc.
Với uy nghi hoàng vị, nàng dồn hết quyết tâm, nắm chặt tay phải, tung một quyền oanh thẳng lên trời!
Tất cả sức mạnh đều tập trung vào cú đấm này, như muốn phá vỡ thiên địa!
Đây chính là: Lấy cờ phong làm dây dẫn, lấy chí khí làm chỉ, lấy khí vận làm rồng, lấy chiến kỳ làm thương, lấy thần hỏa làm uy, phối hợp với sức mạnh đỉnh phong của Chúa Tể để Khai Thiên, Tích Địa!
Không trung nổ vang, âm thanh ken két vang lên khắp nơi.
Thiên, đã nứt ra!
Một khe nứt khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, vang dội như tiếng sấm rền, xé toạc màn trời, lộ ra tinh không bên ngoài, đồng thời tỏa ra một chùm tia sáng màu bạc khổng lồ.
Chùm tia sáng ấy bao phủ không gian phía trên đại vực của Nhân tộc hoàng đô, một phần chiếu xuống đất, phần còn lại lan tỏa sâu vào tinh không.
Tại nơi xa xăm của tinh không ấy, ánh sáng bạc kết nối với một ngôi sao toàn thân phát ra ánh sáng thần thánh màu bạc.
Ngôi sao ấy tuy không lớn bằng Vọng Cổ, nhưng vẫn vô cùng mênh mông.
Khi nhìn kỹ, ngôi sao đó mang dáng vẻ giống với Cổ Hoàng tinh.
Đó chính là…
Huyền U Thánh Địa, nơi năm xưa do Huyền U Cổ Hoàng sáng lập!
Chùm tia sáng bạc tựa như một thông đạo khổng lồ, và giờ khắc này, thông đạo đã xuất hiện rõ ràng!
Nữ Đế đứng bên ngoài thông đạo, trong mắt lộ rõ sự kiên định, giọng nói vang vọng khắp trời đất.
“Vọng Cổ Nhân tộc, hiện thế Nhân Hoàng.”
“Hôm nay, lấy Nhân tộc khí vận bồi dưỡng mà thành, bốn mươi chín miếng truyền quốc ngọc tỷ làm cống vật, tế vào Huyền U Thánh Địa.”
Khi lời nói vang lên, Nữ Đế vung tay, lập tức từ khí vận của Nhân tộc trên Cổ Hoàng tinh, bốn mươi chín miếng ngọc tỷ lấp lánh tinh quang bay lên không trung.
Mỗi miếng ngọc tỷ đều phát ra cảm giác như Chí Bảo, chứa đựng nồng đậm khí vận và ý chí của Nhân tộc, càng thêm sáng rực bởi sự quật khởi của Nhân tộc trong những năm gần đây.
Thậm chí, từ những ngọc tỷ này còn toát ra cảm giác của sự tín ngưỡng.
Giờ đây, tất cả ngọc tỷ bay lên không trung, được Nữ Đế tự tay cống dâng lên Thánh Địa.
Trước ánh mắt của mọi người dưới đại địa Nhân tộc, khi Nữ Đế cúi đầu khom người, bốn mươi chín miếng ngọc tỷ từ từ bay qua khe nứt, tiến vào chùm tia sáng bạc.
Chúng bắt đầu tiến lên theo thông đạo, bay về phía Huyền U Thánh Địa.
Đây chính là nghi thức Tế Thiên hoàn chỉnh.
Mỗi lần Tế Thiên, Nhân tộc đều phải dâng cống vật cho Thánh Địa, thường là những ngọc tỷ được kết tinh từ khí vận, nhưng số lượng hiếm khi nhiều như lần này và cũng không cần xé rách màn trời như hiện tại.
Trong quá khứ, cống vật thường được dâng lên bằng những phương pháp cổ xưa truyền từ Thánh Địa.
Nhưng lần này thì khác, hoàn toàn khác biệt.
Khi bốn mươi chín miếng ngọc tỷ bay nhanh qua chùm sáng bạc và tiến về Thánh Địa, ánh sáng bạc đột nhiên lấp lánh, phát ra một lực bài xích.
Dao động từ ánh sáng bạc quét qua những miếng ngọc tỷ như để dò xét, và khi va chạm với chúng, những miếng ngọc tỷ bắt đầu rung động.
Ngay lập tức, một cảnh tượng khiến toàn bộ tu sĩ Nhân tộc hoảng sợ xuất hiện.
Những miếng ngọc tỷ, vốn là cống vật dâng lên Thánh Địa, khi va chạm với ánh sáng bạc, lớp vỏ ngoài của chúng vỡ ra, lộ rõ vật thể ẩn chứa bên trong.
Đó không phải là những ngọc tỷ bình thường… mà là bốn mươi chín tồn tại tựa như mặt trời rực rỡ!
Đó là bốn mươi chín đoàn lửa nóng rực tựa như đến từ địa ngục!
Đó chính là bốn mươi chín miếng Thự Quang Chi Dương!
Nữ Đế ngẩng đầu, giọng nói nhàn nhạt nhưng uy nghiêm vang lên:
“Mời Thánh Địa an hưởng.”
“Phục duy thượng hưởng!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!
Khúc qua đệ ngũ tình đẩy nhanh quá, bắt đầu giống mấy bộ trước rồi