Chung Lưu mất một ngày lang bạt khắp thành Vân Tiên, chuyên chọn những nơi uống trà nghe kể chuyện ngồi lại. Thành Vân Tiên vốn có sản nghiệp của Chung gia, thêm vào đó người nhà họ Chung vốn bám rễ nơi đây nhiều năm, được bọn họ mách bảo, hắn mới nắm được đại khái thân thế của Tô Cừu.
Trên Sổ sinh tử tuy có ghi chép, nhưng không đủ tường tận, lời đồn trong dân gian thì chẳng thể hoàn toàn tin tưởng. Phải kết hợp cả hai, mới có thể hiểu được đôi phần về Tô Cừu.
Khi Chung Lưu quay về, Khương Thanh Tố và Đơn Tà đang đối cờ trong trà lâu, Thẩm Trường Thích ngồi cách ba chiếc bàn, trước mặt có dĩa hạt dưa nhưng chẳng hề động đến, trái lại cúi đầu nghiên cứu kỹ càng Sổ sinh tử của Tô Cừu. Hễ phát hiện điểm khả nghi là lập tức đánh dấu, sắp xếp rõ ràng rồi mới trình báo Đơn Tà.
Chung Lưu bước đến đúng lúc Khương Thanh Tố tới lượt hạ cờ. Ván này nàng xem như thua trắng, không còn cơ hội cứu vãn, liền giở chiêu cù nhầy, buông cờ không đánh nữa, rồi hỏi Chung Lưu: “Tình hình hỏi được thế nào rồi?”
“Được bảy tám phần.” Chung Lưu đáp: “Tô Cừu vốn là một tú tài ở huyện Địch Thủy, học vấn cũng khá, theo lời những người từng tiếp xúc với hắn, hắn nhất định có thể cá chép hóa rồng, thi đậu lên kinh. Nhưng mùa thu năm ngoái xảy ra chuyện, hắn vì làm thơ sỉ nhục hoàng thượng, bị tri phủ bắt giam.”
Khương Thanh Tố chỉ vào chiếc ghế bên cạnh ra hiệu bảo hắn ngồi. Chung Lưu nhìn sang Đơn Tà, đối phương vẫn dán mắt vào bàn cờ, sắc mặt không được tốt, Thẩm Trường Thích thì còn ngồi tận bên kia, nên hắn không dám ngồi, chỉ lắc đầu từ chối.
Khương Thanh Tố hỏi: “Tính tình hắn ra sao?”
“Người thì rất tốt. Nghe nói sau khi thi đậu tú tài, hắn mở một thư đường nhỏ trong sân nhà mình, con cháu nhà nghèo quanh vùng không có tiền đi học, đều có thể đến nhà hắn học chữ, nghe giảng bài. Hắn tính tình khiêm tốn, chưa từng gây sự với ai, lão thái bà sống cạnh nhà hắn nói hắn là đứa trẻ thuần lương, tuyệt chẳng phải loại người dám viết thơ sỉ vả hoàng thượng.” Chung Lưu đáp.
Khương Thanh Tố gật đầu: “Thơ ở đâu?”
…
…
“Không có.” Chung Lưu nhíu mày: “Không ai từng thấy thơ cả, chỉ nghe người ta đồn như vậy thôi.”
Khương Thanh Tố nhíu mày: “Vậy hãy kể rõ về chuyện thơ từ ấy.”
“Tô Cừu thi đậu tú tài bốn năm trước, nhưng mãi không thi tiếp. Mãi đến năm kia, khi hoàng thượng mở lại kỳ thi cho nữ giới, cải tổ hàng ngũ triều đình, hắn mới nổi hứng. Mùa thu năm ngoái tham gia thi Hương. Lẽ ra thi ở Dư Thành thuộc Chiết châu đậu cử nhân thì có thể vào kinh chờ thi Hội, nhưng đúng vào lúc thi cử nhân thì xảy ra chuyện. Người Vân Tiên nói, tin từ Dư Thành truyền về rằng hắn ngạo mạn tự cao, làm thơ mỉa mai vụ Tương Thân Vương cùng mấy chục đại thần chết oan hai năm trước, chửi hoàng thượng là hôn quân, vì vậy bị tước danh tú tài, giam vào đại lao.” Chung Lưu kể.
Khương Thanh Tố hơi nhướng mày: “Có thể là bị vu oan?”
“Rất nhiều người nói vậy, nhưng quan lớn ép dân đen, Tô Cừu không phải con cháu hào môn phú hộ, cũng đành bó tay.” Chung Lưu đáp.
Khương Thanh Tố chau mày hỏi tiếp: “Bị giam từ mùa thu năm ngoái, đến nay đã nửa năm, sao chưa thấy xét xử?”
Chung Lưu đáp: “Chưa từng bị xử, cho nên càng giống là bị giá họa. Tri phủ không dám để chuyện lộ ra, nên giam hắn đến chết. Nghe nói hắn chết vì bệnh mười ngày trước trong ngục.”
“Chí lớn không thể thực hiện, lại mang nỗi oan, chết bệnh nơi ngục tối… trách gì oán khí quá nặng, đến mức tìm cách sát hại người khác.” Khương Thanh Tố hỏi: “Người chết hôm qua, đã tra ra chưa?”
“Cũng tra rồi, người chết hôm qua là công tử nhà họ Giả ở thành Vân Tiên, kẻ càn rỡ, chuyên trêu ghẹo phụ nữ lương thiện. Trước đây vì vừa mắt con gái một vị đại phu, liền ép gia đinh uống thuốc độc, ném xác trước cửa nhà vị đại phu, vu cho bán thuốc giả. Đại phu tức giận quá độ chết tại chỗ, cô con gái phải bán mình chôn cha, vào phủ hắn làm tỳ nữ… sau đó bị đánh chết.” Chung Lưu kể.
“Đúng là đại ác nhân.” Khương Thanh Tố chống cằm, ngón tay gõ nhẹ má, nàng quay sang nhìn Đơn Tà. Hắn vẫn ngồi im trên ghế, mắt không rời bàn cờ, Khương Thanh Tố hỏi: “Đơn đại nhân, vụ án của ngài, ngài thấy sao?”
“Nàng đã hỏi hết rồi, còn cần ta nói gì nữa?” Đơn Tà ngẩng mắt nhìn Khương Thanh Tố.
Khương Thanh Tố khựng lại, rồi cười tươi: “Ta quen rồi mà. Xem như giúp ngài một tay, tiết kiệm nước bọt, không cần cảm ơn.”
Chung Lưu nghe vậy mà lạnh sống lưng, e rằng chỉ có Bạch đại nhân mới dám đùa giỡn như vậy khi Vô Thường đại nhân sắc mặt lạnh lùng.
Đơn Tà hỏi: “Ngươi nói Tô Cừu mới chết mười ngày trước?”
“Đúng vậy.” Chung Lưu đáp.
Khương Thanh Tố hỏi: “Có gì khả nghi sao?”
“Mười ngày, làm sao có thể nghiên cứu ra cách giết người hủy hồn?” Đơn Tà học theo dáng nàng, chống cằm hỏi lại Chung Lưu: “Cho ngươi mười năm, ngươi nghĩ ra nổi không?”
“…Ta… ta nghĩ không ra.” Trận pháp trừ tà hàng yêu hắn dùng hiện giờ toàn là do tổ tiên truyền lại, học hết đã khó, lại còn muốn tự sáng chế? Mười năm quá ngắn.
Khương Thanh Tố sững người: “Ý ngài là, hắn có người đứng sau giúp?”
“Nhiều chuyện đều có uẩn khúc, bao nhiêu vụ án đến giờ, vụ nào không có kẻ phía sau? Không chỉ từ khi nàng đến Thập Phương điện, ngay cả trước đó, nhiều vụ thiếu mất manh mối then chốt.” Đơn Tà nói: “Ta từng bảo Chung Lưu điều tra, nhưng bất kể một năm, mười năm hay một trăm năm, hắn cũng không lần ra được gốc rễ đằng sau.”
Chung Lưu sắc mặt trắng bệch, lập tức nhận lỗi: “Là thuộc hạ vô năng.”
“Không phải vô năng, mà là còn trẻ.” Đơn Tà đem quân cờ đen trắng hoán đổi, cầm lấy quân trắng tiếp tục hạ xuống bàn cờ, liếc nhìn Khương Thanh Tố một cái, trên mặt nàng liền nở nụ cười, tựa hồ Đơn Tà rơi vào thế hiểm, nàng thì chiếm thế thượng phong.
“Hiểu rõ chuyện Thập Phương điện.” Đơn Tà hạ một quân, Khương Thanh Tố nhanh chóng đáp lại.
“Biết tìm người có thể lợi dụng.” Lại một quân được đặt, Khương Thanh Tố nhíu mày nhẹ.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Còn am hiểu vô số cổ pháp.” Đơn Tà ngẩng đầu nhìn nàng, Khương Thanh Tố mím chặt môi.
“Hiện nay còn chế ra pháp hủy hồn chưa từng thấy, khiến người chết không vào được Âm dương sách.” Quân trắng của Đơn Tà đã vây quanh quân đen của Khương Thanh Tố, nàng cảm giác như sắp bị bao vây toàn cục, tay cầm quân đen không động đậy.
Đơn Tà liếc mắt nhìn Chung Lưu: “Không vào Âm dương sách, thì sẽ vào đâu?”
Khương Thanh Tố do dự hồi lâu mới hạ cờ, vừa đặt xuống đã phát hiện mình rơi vào bẫy của Đơn Tà, nhưng đã hạ rồi thì không thể hối hận—ván này, Đơn Tà thắng.
Chung Lưu mím môi: “Thuộc hạ sẽ tiếp tục điều tra kẻ đứng sau chuyện này.”
Đơn Tà đặt quân cờ trắng kết thúc ván cờ, lắc đầu: “Không cần. Có sinh ắt có tử, sinh tử tương sinh tương khắc, thay vì truy xét ngọn nguồn, chi bằng tra xem trong thành Vân Tiên này có ai đang hấp hối, hoặc người nào trong thời gian ngắn đã chết nay sống lại.”
“Rõ.” Chung Lưu lập tức rời trà lâu đi điều tra.
Khương Thanh Tố áp hai tay lên má, nhìn bàn cờ trước mặt, hai mắt đầy vẻ khó tin: “Sao chàng làm được vậy? Ván cờ ban nãy ta còn có đường sống sao?!”
“Muốn từ tử lộ tìm sinh cơ, cũng chẳng phải điều gì khó.” Đơn Tà cầm quạt gõ nhẹ vào trán nàng: “Chỉ cần trước khi hạ cờ, đã mang tâm thế ‘hướng tử sinh tồn’ là được.”
Khương Thanh Tố xoa trán, nơi bị gõ còn đau nhức.
Đơn Tà khi cùng nàng đối cờ, sớm đã tính toán toàn bộ đường đi nước bước khiến nàng bại trận. Mỗi bước đi của nàng đều rơi vào cạm bẫy hắn bày ra, mà trong mỗi cạm bẫy ấy, hắn lại âm thầm để lại một con đường sống. Bảo sao vừa nãy nàng nói chuyện với Chung Lưu, hắn chẳng thèm đáp lời—hóa ra đang suy tính làm sao xoay chuyển càn khôn trong thời gian ngắn nhất.
Khương Thanh Tố bĩu môi: “Đánh cờ chàng hơn ta, ta thua không oan. Nhưng vô duyên vô cớ gõ đầu ta là sao?”
Đơn Tà lạnh nhạt: “Nàng can dự vào án của ta, xem như trừng phạt nhẹ.”
Khương Thanh Tố định mở miệng tranh cãi, liền nghe Thẩm Trường Thích lên tiếng: “Vô… Vô Thường đại nhân… Chung Lưu ban nãy chỉ tra được sinh tử của Tô Cừu, chưa điều tra toàn diện. Trên Sổ sinh tử ghi lại, hắn từng có một người con gái tâm đầu ý hợp, cũng là người thành Vân Tiên, họ Lôi, tên Nguyệt Nhược, hiện vẫn còn sống.”
Thẩm Trường Thích vừa nói xong, Khương Thanh Tố theo thói quen liền đưa tay cầm lấy Sổ sinh tử hắn dâng lên, nhưng nghĩ tới cú gõ ban nãy, lại đưa cho Đơn Tà: “Chàng xem đi, ta không xem nữa.”
Lông mày đang nhíu của Đơn Tà giãn ra, thấy cây quạt vẫn còn trong tay hắn, Khương Thanh Tố liền đưa tay giật lấy, mở ra phe phẩy vài cái cho mát.
Một người xem sách, một người đứng yên, chẳng có gì thú vị. Đã hứa không can thiệp, nàng cũng chẳng tiện nhiều lời, liền nói: “Ta đi mua bánh quế hoa ăn đây.”
Nói xong, nàng phe phẩy quạt đi xuống lầu, vừa ra khỏi trà lâu là đến cửa Vô Sự Trai.
Hôm qua có người chết trước cửa Vô Sự Trai, nên hôm nay vắng vẻ lạ thường. Lê Thái Hòa biết mấy hôm nay chẳng có gì làm, liền cùng mấy người quản lý thư trai chui đầu vào đống sách, chỉ để lại một người trông cửa. Dù là trông cửa cũng ôm sách mà đọc say sưa.
Trên đời có nhiều kẻ đọc sách không đậu, mười người trong Vô Sự Trai đều là tú tài. Lê Thái Hòa là thương nhân yêu sách, Vô Sự Trai trả công hậu hĩnh cho ông ta, lại bao toàn bộ chi phí thi cử năm sau cho mười tú tài kia. Nơi đây cất giữ vạn quyển sách, so với nhiều nơi trong hoàng thành kinh đô còn hơn, đương nhiên có người nguyện ý đến.
Khương Thanh Tố phe phẩy quạt, liếc nhìn Vô Sự Trai, chỉ tầng trệt thôi mà đã kín đầy sách. Nàng vốn thích bánh quế hoa của thành Vân Tiên, nay mở thư trai để người ta đọc sách, dạy người làm người, ai ngờ ngay trước cửa nhà mình lại xảy ra án mạng. Không biết thư trai này sau này còn hoạt động nổi không.
“Xin hỏi… ta có thể vào đọc sách không?” Một giọng nữ dịu dàng vang lên ngoài cửa.
Vô Sự Trai vốn có bốn cửa, nay chỉ mở một. Thiếu nữ kia mặc xiêm y lụa là, thoạt nhìn liền biết là tiểu thư khuê các xuất thân phú quý. Dung mạo xinh đẹp, nhưng giữa đôi mày có chút nhàn nhạt u sầu, sau lưng có một tiểu tỳ nữ theo hầu, ngoài cửa còn có kiệu đang đợi.
Tú tài đang đọc sách thấy có người liền ngẩng đầu, nhớ tới lời Lê Thái Hòa dặn, dạo này không tiếp khách, bèn nói: “Cô nương, mấy hôm nữa hãy quay lại.”
“Vâng.” Thiếu nữ có chút thất vọng, xoay người định rời đi, liền thấy Khương Thanh Tố đi tới sau lưng tú tài kia, dùng quạt gõ nhẹ lên đầu hắn: “Có lý nào lại đuổi kẻ yêu sách ra khỏi thư trai?”
Dứt lời, nàng cười nói với cô gái đứng cửa: “Cô nương xin dừng bước, Vô Sự Trai ngày ngày mở cửa, ai muốn đọc sách đều có thể vào.”
Tú tài kia nhận ra Khương Thanh Tố, nghĩ đến cả Đông gia của Vô Sự Trai là Chung Lưu cũng bị nàng cùng phu quân gọi đến gọi đi, liền hiểu nàng thân phận không thấp, e rằng là đại quan từ kinh thành cũng nên. Không dám trái lời, lập tức đứng dậy mở cửa, mở toang bốn cửa lớn, Vô Sự Trai lập tức sáng sủa hẳn.
Sách phần lớn cất trên ba tầng lầu trên, tầng trệt chủ yếu là tạp văn, truyện giai thoại. Nhưng chỉ riêng tàng thư tầng một đã đủ khiến người kinh ngạc.
Thiếu nữ ấy quay lại, khẽ gật đầu với Khương Thanh Tố: “Đa tạ phu nhân.”
“Đáng lý nên vậy. Cô nương muốn đọc sách loại nào? Ta có thể sai người dẫn cô đi. Trong Vô Sự Trai, sách phân loại rõ ràng, rất nhiều mục, nếu cô tự tìm, e rằng cả ngày cũng chưa chắc thấy được.” Khương Thanh Tố liếc nhìn ra ngoài chiếc kiệu ngoài cửa.
Chiếc kiệu giản dị nhưng chất liệu cực tốt, ngay cả tiểu tỳ nữ đi theo cũng mặc y phục không tầm thường. Quan trọng nhất là… dưới rèm kiệu có treo một dải lụa, trên đó thêu chữ “Lôi”.
Nhớ tới lời Thẩm Trường Thích vừa nói—người Tô Cừu yêu tên là Lôi Nguyệt Nhược, là người thành Vân Tiên, còn sống. Có khi… người trước mặt, chính là người họ đang tìm.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện hay lắm ạaaa, cảm ơn rừngg