Nụ cười còn chưa kịp nở hết trên môi Lý Thái hậu chợt khựng lại, giọng nói mang theo sự khó chịu:
“Ai gia vì sao nhất định phải gặp nàng ta?”
“Chỉ là một quận chúa nho nhỏ, ai gia không gặp thì thế nào?
Chẳng lẽ nàng ta lại đến trước mặt Hoàng tổ mẫu của ngươi cáo trạng, hoặc đến trước mặt ngươi kể khổ sao?”
“Nếu thực sự kiêu căng ỷ sủng như thế, ai gia tuyệt đối không thể dung thứ.”
Thái Hòa Đế nhíu mày, trầm giọng nói:
“Mẫu hậu hiểu lầm rồi.
Thiệu Hoa đường muội chưa từng nói nửa lời bất kính về mẫu hậu trước mặt Hoàng tổ mẫu, càng chưa từng than thở với nhi thần.”
“Nàng ấy đã đến ba lần, mẫu hậu đều từ chối không gặp.
Chuyện này chẳng giấu được ai cả.”
“Thiệu Hoa đường muội là quận chúa Giang thị, trước sau vẫn kiên định đứng về phía nhi thần.
Khi Yến quận gặp nạn châu chấu, nàng lập tức quyên tặng mười nghìn thạch lương thực giống mới.
Khi Tây Hà quận và Vĩnh An quận lần lượt báo nạn, triều đình cần điều phối lương thực, nàng cũng không chút do dự bán lương cho triều đình.”
“Nàng ấy có công với triều đình, có tình nghĩa với nhi thần.
Mẫu hậu dù gì cũng nên nể mặt nhi thần, giữ thể diện cho nàng ấy.”
Từ “ta” chuyển thành “trẫm”, từ tình thân chuyển sang đại nghĩa triều đình, giọng điệu của Thái Hòa Đế dần trở nên nghiêm túc.
Lý Thái hậu thấy con trai thật sự không vui, thái độ nhanh chóng dịu xuống:
“Ai gia không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua bệnh mệt mỏi, không muốn gặp ai mà thôi.
Những ngày qua, mọi người trong cung đều đến thăm bệnh, ai gia cũng không gặp Hoàn Hoa và Nguyệt Hoa.
Không phải chỉ riêng nàng ta.”
Thái Hòa Đế nhìn mẫu thân, giọng điệu bình tĩnh:
“Hoàn Hoa và Nguyệt Hoa đường muội ít nhất còn có thể ngồi trong thiên sảnh, uống một chén trà.
Nhưng Thiệu Hoa đường muội đến ngay cả thiên sảnh cũng không được vào, đúng không?”
Lý Thái hậu: “……”
Trong mắt bà ta lóe lên một tia xấu hổ và tức giận, giọng điệu lại cứng rắn hơn:
“Ai gia chính là không muốn gặp nàng ta.
Nàng ta suốt ngày ở Cảnh Dương cung, ra sức nịnh bợ Hoàng tổ mẫu của ngươi.
Vài ngày trước trong lễ sắc phong của Thái Hoàng Thái hậu, nàng ta còn dâng tặng một bộ kinh Phật dệt bằng kim tuyến, tinh xảo quý giá vô cùng.”
“Còn thử nhìn lại chỗ ai gia xem, nàng ta có từng dâng thứ gì không?”
“Ai gia trong lòng không thoải mái, chính là không muốn gặp nàng ta.”
Nói tới nói lui, chẳng qua là trong lòng ghen ghét bất bình.
Cơn tức này không thể trút lên Trịnh Thái Hoàng Thái hậu, vậy thì chỉ có thể xả vào Giang Thiệu Hoa.
Thái Hòa Đế đứng giữa mẫu thân và Hoàng tổ mẫu, vô cùng đau đầu, đành phải nhẹ nhàng khuyên giải thêm một phen.
Tuy nhiên, hắn vẫn kiên trì yêu cầu Lý Thái hậu giữ thể diện cho Giang Thiệu Hoa.
Cuối cùng, Lý Thái hậu miễn cưỡng đồng ý.
…
“Thiệu Hoa đường muội, mấy ngày nay mẫu hậu bệnh nặng, tâm trạng cũng không tốt, làm việc không được chu toàn như thường.”
Lúc riêng tư, Thái Hòa Đế chân thành nói với Giang Thiệu Hoa:
“Nếu có điều gì thất lễ, mong đường muội rộng lượng bỏ qua.”
Giang Thiệu Hoa lập tức cười dịu dàng:
“Thái hậu nương nương đang bệnh, cần tĩnh dưỡng, mà ta là hậu bối, đến thỉnh an là chuyện nên làm.
Thái hậu nương nương mệt mỏi nên không gặp ta, đó cũng là điều dễ hiểu.
Đường huynh không cần bận tâm.”
Dù Lý Thái hậu có bao nhiêu không đúng, bà ta vẫn là mẫu thân ruột thịt của Thái Hòa Đế.
Hắn là người hiếu thuận, không thể nói điều gì không phải về mẫu thân sau lưng bà.
Thấy Giang Thiệu Hoa thông minh khéo léo như vậy, Thái Hòa Đế không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
…
Hôm sau, khi Giang Thiệu Hoa đến thỉnh an, Lý Thái hậu cuối cùng cũng cho nàng vào.
Lan Hương đích thân dẫn nàng tiến vào tẩm điện.
Giang Thiệu Hoa làm như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn mỉm cười dịu dàng, ân cần thăm hỏi, ngồi bên giường bệnh của Lý Thái hậu suốt một nén hương rồi mới cáo lui.
Sau khi nàng đi, Lý Thái hậu nhịn không được, hừ lạnh nói với Lan Hương:
“Cái nha đầu này, tuổi còn trẻ mà da mặt thật dày.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Ai gia không ưa nàng ta như vậy, mà nàng ta vẫn cười được.”
Lan Hương ngoài miệng vâng dạ, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
Có Thái Hoàng Thái hậu chống lưng, có Hoàng thượng bảo hộ, quận chúa nào có cần quan tâm Thái hậu ngài có thích nàng ấy hay không?
…
Chuyện này rất nhanh truyền đến tai Trịnh Thái Hoàng Thái hậu.
“Cái ả Lý thị này, đúng là bụng dạ hẹp hòi, hành sự mang theo một vẻ ti tiện nhỏ nhen.”
Trịnh Thái Hoàng Thái hậu hừ nhẹ một tiếng:
“So với Kỷ thị năm xưa, kém xa lắm.”
Kỷ thị trong miệng bà ta chính là Kỷ Hoàng hậu, nguyên phối của Thái Khang Đế, mẫu thân ruột của Bảo Hoa Trưởng công chúa, cũng là người con dâu mà Trịnh Thái Hoàng Thái hậu công nhận.
Trong cung, ai ai cũng biết Trịnh Thái Hoàng Thái hậu không mấy ưa thích Lý Thái hậu.
Bản thân Lý Thái hậu cũng thừa hiểu điều đó, vì thế trong lòng luôn nghẹn một hơi tức.
Giờ con trai bà ta đã lên ngôi Hoàng đế, bà ta tự cảm thấy có chỗ dựa, liền mượn chuyện này để thách thức Trịnh Thái Hoàng Thái hậu một phen.
Giang Thiệu Hoa hiểu rõ tất cả, nhưng nàng không vạch trần, cũng không thuận theo lời Trịnh Thái Hoàng Thái hậu mà bày tỏ ý kiến gì.
Đường đường là Thái hậu Đại Lương, thế nào đi nữa cũng không tới lượt một vãn bối, một quận chúa như nàng bình phẩm.
Ngược lại, Bảo Hoa Trưởng công chúa nhẹ giọng nói đỡ lời cho Lý Thái hậu:
“Mỗi người mỗi tính, mẫu hậu đối với ta vẫn rất tốt.”
Trịnh Thái Hoàng Thái hậu liếc nhìn cháu gái một cái, giọng điệu nhàn nhạt:
“Con là trưởng công chúa đích hệ của Đại Lương, đáng tiếc lại là nữ tử.
Nếu con là nam nhi, ngôi vị Hoàng đế này hẳn đã thuộc về con rồi.
Lý thị đối tốt với con là chuyện đương nhiên.”
Lời này… dù đáp thế nào cũng không thích hợp.
Bảo Hoa Trưởng công chúa cụp mắt, im lặng không nói gì.
Giang Hoàn Hoa và Giang Nguyệt Hoa lén nhìn nhau một cái, đều không dám lên tiếng.
Trịnh Thái Hoàng Thái hậu rõ ràng bất mãn với Lý Thái hậu.
Bà ta nói những lời này trước mặt bao nhiêu người, chính là cố ý để chúng truyền vào tai Lý Thái hậu.
Tranh đấu đỉnh cao trong hậu cung, người thông minh nên biết giữ khoảng cách, tránh để bị cuốn vào.
Trịnh Thái Hoàng Thái hậu lại tiếp tục:
“Ba ngày nữa là lễ sắc phong, Lý thị hiện tại còn chưa xuống giường được.
Ai gia lập tức phái người qua hỏi thử, nếu không chịu nổi, thì dời lại ngày khác.”
Nói rồi, bà ta lập tức sai Tố Phương đi truyền khẩu dụ.
Không bao lâu sau, Tố Phương đã quay về, cung kính bẩm báo:
“Khởi bẩm Thái Hoàng Thái hậu, hôm nay Thái hậu nương nương thân thể đã khá hơn nhiều, có thể xuống giường được.
Thái hậu nương nương sai nô tỳ chuyển lời, lễ sắc phong không cần dời lại, nương nương có thể chịu được.”
Trong mắt Trịnh Thái Hoàng Thái hậu thoáng qua một tia khinh miệt.
Một ván này, bà ta vẫn thắng.
…
Ba ngày sau, Lý Thái hậu thân thể đã hồi phục, tinh thần phấn chấn, long trọng hoàn thành đại lễ sắc phong.
Mặc dù Kỷ Hoàng hậu được sắc phong trước, nhưng bà ta đã mất gần mười năm rồi.
Người chết dù có cao quý đến đâu cũng chỉ là người chết, không thể so sánh với người đang sống.
Huống chi, Kỷ Hoàng hậu chỉ sinh được một Trưởng công chúa.
Mà dù Bảo Hoa Trưởng công chúa có tôn quý thế nào, cũng vẫn là nữ nhi, hết hiếu kỳ rồi thì phải chọn phò mã, xuất cung thành thân.
Còn hoàng cung này, giang sơn này, chung quy vẫn thuộc về con trai bà ta – Giang Tụng.
Về phần Trịnh Thái Hoàng Thái hậu…
Tuổi bà ta đã lớn, có lẽ chẳng sống thêm được bao nhiêu năm nữa.
Chỉ cần nhẫn nhịn thêm vài năm nữa thôi.
Từ hôm nay trở đi, bà ta chính là Thái hậu Đại Lương.
Trừ Trịnh Thái Hoàng Thái hậu, cả hậu cung này, không ai có địa vị cao hơn bà ta nữa.
Lý Thái hậu ngồi ngay ngắn trên Phượng tọa, nhận đại lễ bái kiến từ các mệnh phụ quý tộc, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Sau khi yến tiệc trong cung kết thúc, bà ta hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lập tức sai người mang sổ lễ vật đến xem xét tỉ mỉ.
Nhìn đến tên Nam Dương quận chúa, Lý Thái hậu đột nhiên khẽ “Ồ” một tiếng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.