Giang Di liên tục vung bút ghi chép, nhưng mực giấy có hạn, căn bản không thể ghi lại hết khí thế bức người của Giang Thiệu Hoa cùng sự chật vật khó xử của Uông Thị lang lúc này.
Lúc này, Đinh Thị lang – người vẫn luôn im lặng – rốt cuộc cũng bước lên, chắp tay hành lễ:
“Khởi bẩm quận chúa, sổ sách quân phí của Binh bộ trước nay vẫn do thần quản lý.
Nếu quận chúa muốn xem, thần lập tức mang đến.”
Giang Thiệu Hoa khẽ “ừ” một tiếng, liếc nhìn Đinh Thị lang, giọng nói rõ ràng ôn hòa hơn trước:
“Vậy thì làm phiền Đinh Thị lang.”
Giữa Đinh Thị lang và Nam Dương Vương phủ tuy có qua lại, nhưng hắn vẫn luôn giữ kín, số người biết chuyện này chỉ đếm trên đầu ngón tay, ít nhất, Uông Thị lang hoàn toàn không hay biết.
Nhìn thấy Đinh Thị lang đứng ra giúp mình giải vây, trong lòng Uông Thị lang thậm chí còn nảy sinh vài phần cảm kích.
Cái vị quận chúa này, ăn nói sắc bén như dao, đúng là khó đối phó.
“Nữ tử và tiểu nhân đều khó nuôi.” Câu nói này quả thực không sai chút nào!
Uông Thị lang không ngừng thầm oán trách trong lòng, nhưng trên mặt lại không dám hé nửa lời, chỉ sợ bản thân lại tự chuốc lấy rắc rối.
…
Rất nhanh sau đó, Đinh Thị lang ôm một chồng sổ sách bước vào:
“Nơi này là toàn bộ sổ sách quân phí của Binh bộ trong năm năm qua.
Mỗi năm, số quân phí được Hộ bộ cấp phát đều được ghi chép rõ ràng, rồi phân bổ theo số lượng binh sĩ của từng đạo quân.”
“Hơn nữa, Binh bộ khi tính toán quân phí cũng chỉ có thể tính một cách đại khái.
Còn con số chính xác, chỉ có các vị chủ tướng nắm rõ.”
Đây cũng chính là một trong những nhược điểm của quân đội Đại Lương.
Dù là biên quân hay cấm quân, các chủ tướng gần như không thể tránh khỏi chuyện “ăn không quân lương”, hút máu binh sĩ.
Quân số thực tế và quân số trên sổ sách hiếm khi khớp nhau.
Chủ tướng nào “có lương tâm”, thì nhiều nhất cũng chỉ ăn bớt một, hai phần quân lương.
Mỗi năm, Binh bộ phải cấp quân phí cho hàng chục đạo quân, số lượng khác nhau, mà cũng chẳng thể chia đều.
Ví dụ như ba doanh cấm quân ở kinh thành – Ngự Lâm Quân, Dũng Uy Doanh, Thần Vũ Doanh – phải ưu tiên đảm bảo đầy đủ quân lương.
Còn quân phí biên cương, tuyệt đối không thể giảm bớt.
Còn lại, quân lương của các đạo quân đóng giữ địa phương sẽ bị cắt xén bao nhiêu, cấp phát thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào mối quan hệ giữa chủ tướng và Binh bộ.
Nhất là mấy năm gần đây, quốc khố Đại Lương ngày càng cạn kiệt, thu không đủ chi.
Quân phí cứ giảm dần, quân lương của các đạo quân địa phương căn bản không được đảm bảo.
Loạn bình châu năm đó, chẳng phải cũng là vì bị cắt xén quân lương hay sao?
Những vấn đề này, triều đình ai nấy đều hiểu rõ, người trong Binh bộ cũng hiểu rõ, ngay cả Thái Hòa Đế đang tĩnh dưỡng trên long sàng cũng rõ.
Ngay cả Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu và Lý Thái Hậu, ít nhiều cũng biết được một phần.
Nhưng hiểu rõ thì sao chứ?
Một lỗ hổng lớn như vậy, ai có thể lấp đầy?
Thiên tai, chiến loạn, hạn hán, dịch bệnh không ngừng giáng xuống Đại Lương, năm nào thuế má cũng giảm, nhưng nơi cần dùng bạc lại ngày một nhiều, căn bản không thể giải quyết triệt để.
…
Giang Thiệu Hoa không động đến sổ sách của bốn năm trước, mà trực tiếp lấy quyển mới nhất của năm nay, chậm rãi xem xét.
Đinh Thị lang vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Quận chúa hỏi gì, hắn đều lập tức trả lời.
Dù sổ sách có bao nhiêu vấn đề khuất tất đi chăng nữa, ít nhất bề ngoài vẫn còn tạm chấp nhận được.
Uông Thị lang cũng dần dần thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng hơi thở còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, Giang Thiệu Hoa đã ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn:
“Uông Thị lang, trong sổ sách năm nay ghi rất rõ ràng, quân phí cấp cho biên quân không những không giảm, mà còn tăng thêm một phần.
Nếu đã ghi chép rành rành như vậy, sao vừa nãy ngươi lại chối là không biết?”
Giang Thiệu Hoa nói một cách thẳng thừng, rõ ràng là đang nhắm thẳng vào hắn!
Uông Thị lang giận đến mức run lên, nhưng vẫn cắn răng đáp:
“Thần và Đinh Thị lang mỗi người phụ trách một phần công việc, sổ sách là do Đinh Thị lang bảo quản.
Thần đâu phải quận chúa, sao có thể tùy tiện xem xét?”
Đinh Thị lang liên tục nháy mắt ra hiệu.
Thế nhưng, Uông Thị lang đã bị cơn giận làm cho đầu óc mụ mị, hơn nữa sau lưng còn có Vương thừa tướng làm chỗ dựa, hắn tự cho mình có đủ hậu thuẫn vững chắc, không muốn tiếp tục để một nữ tử mới mười mấy tuổi làm khó dễ.
Vì thế, hắn cứng rắn đáp: “Thần còn có công vụ khác phải xử lý, xin cáo lui trước.”
Giang Thiệu Hoa chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ nhàn nhạt nói với Giang Di: “Ghi lại.
Uông Thị lang vì chột dạ, phẫn nộ, không muốn ở lại, liền tìm cớ cáo lui.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Giang Di: “……”
Hắn thầm nghĩ, bái phục, bái phục, thật sự bái phục!
Bút trong tay không ngừng lướt qua trang giấy.
Uông Thị lang giận đến mức sắp nổ tung, cảm giác như muốn đội nắp sọ mà bốc khói: “Quận chúa, ý của người là gì?
Khi nào thì thần chột dạ, khi nào thì thần phẫn nộ?”
Giang Thiệu Hoa thản nhiên nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp như được phủ một lớp sương lạnh:
“Uông Thị lang, bản quận chúa thay mặt hoàng thượng tuần tra Binh bộ, nhất cử nhất động đều phải báo lên cho thánh thượng.
Ngươi không chịu phối hợp, hết lần này đến lần khác lấp liếm, câu nệ từng chữ, lời nói thì bất mãn, hành động thì kháng cự.
Ngươi là không phục bản quận chúa, hay là không phục hoàng thượng?”
Uông Thị lang bị dồn đến đường cùng, tức giận gằn giọng: “Thần trung thành với hoàng thượng, nhật nguyệt có thể chứng giám!
Quận chúa chỉ là thay mặt hoàng thượng đến thị sát, chẳng lẽ thần còn phải coi quận chúa như thiên tử, ngay cả lời thật cũng không được nói?”
Vốn điềm nhiên như núi, Đinh Thị lang lúc này cũng có chút sốt ruột, vội vàng kéo tay áo Uông Thị lang, thấp giọng khuyên nhủ:
“Uông Thị lang, bớt giận, đừng hành động lỗ mãng!
Chớ có vọng động mà đắc tội với quận chúa!”
Uông Thị lang giật mạnh tay áo ra, lớn tiếng quát:
“Ta làm gì mà đắc tội?
Ngươi đã thấy hết những gì xảy ra hôm nay.
Từ khi quận chúa bước vào Binh bộ, câu nào cũng nhắm thẳng vào ta, rõ ràng là muốn bắt bẻ, muốn moi móc sai lầm của ta!”
“Hừ!
Đường đường là Thị lang Binh bộ, một trọng thần tam phẩm trong triều đình, cớ gì ta phải chịu nhục nhã thế này?”
“Quận chúa thì sao?
Ngay cả Bảo Hoa công chúa trong cung cũng không ngang ngược như nàng!
Ngươi đừng cản ta!
Cả bụng uất ức này, ta không nói ra không được!”
Lời chưa dứt, Uông Thị lang đã quay phắt lại, mắt hừng hực lửa giận, lớn tiếng chỉ trích:
“Nam Dương quận chúa!
Thân phận ngươi ngang hàng với các thân vương, vậy thì nên tuân theo quy tắc của một thân vương, ngoan ngoãn an phận ở đất phong!
Giờ ngươi vào kinh, miệng nói thay thiên tử thế này, thay thiên tử thế kia, dựa vào sự sủng tín của Hoàng thượng mà hoành hành ngang ngược, thật quá đáng!”
“Triều đình có quy củ của triều đình, lục bộ có phép tắc của lục bộ.
Ngươi chỉ là một cô nương mới mười mấy tuổi, dù có thông minh đến đâu, có thể hiểu được bao nhiêu?
Ngươi tuần tra lục bộ, thử hỏi có thể tra ra được gì?”
“Hôm nay, Hoàng thượng và Thái Hoàng Thái Hậu còn để yên cho ngươi làm càn như thế, đúng là nực cười!”
Uông Thị lang phun nước bọt tung tóe, nói đến sảng khoái vô cùng.
Đinh Thị lang và các quan viên xung quanh sắc mặt đại biến, vội vàng cúi đầu, chắp tay nhận lỗi.
Giang Di ở bên cạnh, khoanh tay nhìn trò vui, chờ xem Giang Thiệu Hoa sẽ ứng phó ra sao.
…
“Vừa rồi Uông Thị lang nói những gì, ngươi có ghi lại hết không?”
Giang Thiệu Hoa không vội đáp trả Uông Thị lang, mà thản nhiên hỏi Giang Di trước.
Giang Di lập tức cúi đầu, bút lông múa nhanh như bay, hai tai căng ra để không bỏ sót một chữ nào.
Sau đó, Giang Thiệu Hoa mới nhìn sang đám quan viên khác, giọng nói ôn hòa: “Chuyện này không liên quan đến các vị, không cần phải nhận tội, mời đứng lên.”
Chúng quan viên ngập ngừng liếc nhìn nhau, sau đó lần lượt đứng dậy.
Lúc này, Giang Thiệu Hoa mới chậm rãi quay sang Uông Thị lang, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết:
“Uông Thị lang có nhiều điều bất mãn với bản quận chúa, hơn nữa lời lẽ còn có phần bất kính với Hoàng thượng và Thái Hoàng Thái Hậu.
Người đâu, bắt Uông Thị lang lại, đưa đến Hình bộ lập án với tội đại bất kính.
Còn xử lý ra sao, chờ bản quận chúa hồi cung bẩm tấu Hoàng thượng, rồi để người định đoạt.”
Vừa dứt lời, Tần Hổ và Mạnh Tam Bảo lập tức bước lên, nhanh chóng “bắt” Uông Thị lang lại.
Uông Thị lang giận đến run người, vừa há miệng định chửi, nhưng Tần Hổ đã nhanh tay hơn một bước, chỉ nhẹ nhàng bóp mạnh—
“Cạch!”
Hàm dưới của Uông Thị lang lập tức bị trật khớp.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.