Rắn mặt người vui vẻ, Khâu Bình cũng cao hứng, trong lòng tự khen mình là một tiểu cơ linh quỷ.
Chỉ có điều, hắn rất nhanh liền cười không nổi.
Lần thứ ba hắn cứu rắn mặt người khỏi tay tinh quái, lại không thu được công đức.
Ban đầu hắn nghĩ rằng do rắn mặt người không cảm ơn, nhưng sau khi rắn mặt người cảm ơn, vẫn không có công đức.
Khâu Bình không từ bỏ, tiếp tục cứu rắn mặt người nhiều lần, từ đầu đến cuối không thu được gì.
Điều này khiến Khâu Bình mặt biến thối, cũng rất xoắn xuýt, rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Tiểu cá chạch từ trước đến nay yêu động đầu óc.
Hắn rất nhanh nghĩ đến một khả năng, có phải liên quan đến sự mong muốn.
Lần đầu và lần hai rắn mặt người không đoán được hắn sẽ cứu, nên thật cảm kích.
Nhưng sau đó, rắn mặt người đã đoán được hắn sẽ cứu, nên không có kinh hỉ ngoài ý muốn?
Càng nghĩ, Khâu Bình càng thấy phán đoán của mình có lý.
“Ai, ta Khâu mỗ chỉ muốn làm chút chuyện tốt, sao lại phiền phức thế này.” Hắn thở dài, cảm thấy phiền muộn, cuộc sống luôn tạo chướng ngại cho hắn.
Nghĩ tới đây, hắn không bám đuôi rắn mặt người nữa.
Lần này, rắn mặt người gặp phải một con cóc tinh.
Cóc đi yêu tiên lộ tuyến, nửa người hóa thành hình người, bụng lớn tròn vo, đầu vẫn là cóc.
Không biết nàng vận khí tốt hay xấu.
Tốt là, con cóc tinh thực lực không mạnh.
Nhưng xấu là, Khâu Bình không xuất thủ tương trợ.
Ban đầu rắn mặt người nghĩ Khâu Bình sẽ giúp, khi cóc tinh tấn công, nàng còn khiêu khích, chọc giận con cóc.
Cóc tinh ghét nhất câu “cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”, liền tấn công dữ dội.
Rắn mặt người sau khi chịu vài chục pháp thuật công kích, Khâu Bình vẫn chưa xuất hiện, nàng hoảng hốt.
Cố gắng tìm cơ hội, nàng rót độc tố vào cơ thể cóc, khiến nó tê liệt, tranh thủ chạy trốn.
Rắn mặt người tóc tai rối bời, mặt còn dấu vết hun khói, trông rất chật vật.
“Tiểu cá chạch đâu?
Chẳng lẽ lạc đường?” Rắn mặt người xoa mặt, lòng buồn bực.
Nếu không có tiểu cá chạch, đường kế tiếp khó đi.
Nàng nghĩ vậy, lại bị ba con cá da trơn vằn báo để mắt.
Rắn mặt người biến sắc, sao lại gặp phải đám này.
Cá da trơn vằn báo như linh cẩu trong nước, hung tàn, trí lực thấp, sinh mệnh lực cường hãn, thành quần kết đội.
Chúng ăn mọi thứ, từ huyết nhục tươi mới đến thịt thối, thậm chí bùn cát hay phân và nước tiểu.
Chúng có lân giáp cứng, đầu sắt thép, và rất ít thịt.
Vì vậy, thực lực yếu không dám chọc, thực lực mạnh chê không ăn.
Chúng gần như là bá chủ trong nước.
Rắn mặt người quay đầu chạy, phun độc tố yểm hộ.
Vì độ kiếp, nàng hao hết tài nguyên, chỉ còn chút độc rắn.
Nhưng gặp linh cẩu trong nước, độc rắn pha loãng không tổn thương cá da trơn vằn báo.
Hơn nữa, mãng xà không bơi nhanh bằng cá.
Chạy không đến trăm bước, bị đuổi kịp.
Khi sắp chết, Khâu Bình lại xuất hiện.
Tiểu vây cá của hắn hất lên, ba con cá da trơn vằn báo bị màng nước dán vào mang.
Màng nước mỏng, dán vào mang cá.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Chúng trở nên xao động bất an, vì mang bị ngăn cách, không thể hấp thụ dưỡng khí từ nước.
Yêu thú đạo thủy tộc nếu không có nội thế giới, vẫn cần hô hấp qua mang.
Cảm nhận dưỡng khí biến mất, chúng điên cuồng, không ngừng quay cuồng.
Khâu Bình đứng một bên xem diễn, hắn không thích dùng man lực đấu oanh.
Đây cũng là bản tính long thu chỉ vàng, tốc độ nhanh và thi pháp tốt.
Quyền quyền đến thịt là mãng phu mới làm.
Trong tình huống này, chém giết khó hai ba chiêu bãi bình đám cá rác rưởi.
Chúng có lân giáp cứng.
“Cám…
Cám ơn ngươi!”
Rắn mặt người thấy Khâu Bình, mở miệng cảm ơn.
Nàng phát hiện đối phương dở hơi, có chấp niệm với lời cảm ơn.
Nên hiện tại không nói, một hồi cũng bị buộc nói.
Khâu Bình run lên, thiêu đốt cảm mỹ diệu xuất hiện, kim tuyến độ sáng tăng lên một phần sáu.
Ước chừng thu hoạch sáu lần cảm kích, hắn kim tuyến sẽ hoàn tất bổ sung năng lượng.
Nhìn biểu tình tiêu hồn của hắn, rắn mặt người kéo khóe miệng.
“Kỳ thật, chúng ta cũng không phải không thể.
Nhưng ngươi phải từ bỏ yêu thú đạo, như ta đi yêu tiên.
Bất quá ngươi là dị chủng trời sinh, từ bỏ cũng đáng tiếc…” Rắn mặt người xấu hổ nói.
Yêu thú kết hợp với loài khác yêu cầu hóa hình thành người.
Không thể có chuyện cá yêu đương với rắn.
“Hoặc ngươi làm ta đệ đệ…
Cá đâu?” Rắn mặt người vừa nói xong, phát hiện tiểu cá chạch lại không.
Nàng đối diện một con cá láng dài gần ba trượng, miệng chiếm nửa thân.
Cá bên trong hai đầu thân, miệng trở xuống tất cả đều là đuôi!
“Chạy a!”
Rắn mặt người trắng bệch, cá láng là bá chủ cấp bậc trong Phúc Hà, trừ thủy thần và tướng tôm cua, nó mạnh nhất.
Dù chỉ trăm năm đạo hạnh, nhưng thể phách cường hoành, quét ngang cùng cấp.
Rắn mặt người hô hoán Khâu Bình cứu mạng, nhưng gọi mãi không thấy.
Có lẽ, cá lớn quá mạnh, tiểu cá chạch không phải đối thủ.
Không ký thác, nàng liều mạng bơi, chọn khe hẹp chui qua, tránh cá lớn truy sát.
“Phun.”
Đối phương há miệng gần hơn, nàng quay đầu phun nọc độc.
Nọc độc tiến vào miệng cá lớn, nhưng không có tác dụng.
“Hỏng bét!
Cá này trời sinh chống cự độc tố, nọc rắn thiên về sát thương thần hồn, hiệu quả hạn chế.” Rắn mặt người tuyệt vọng, nhắm mắt chờ chết.
Lúc này, một tia ô quang thoát ra, dán vào bụng cá láng.
Bụng cá láng xuất hiện dây đỏ, dây đỏ mở rộng, “Bành” một tiếng biến thành vết nứt.
Nội tạng cá lớn lập tức bạo ra.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.