Hạ Thắng không khỏi cảm khái một câu, tiện tay mở giao diện đơn sơ ra, mang theo vài phần mong chờ mà nhìn vào sáu mũi tên liên tiếp phía dưới, xem thử kỹ năng Lv2 liệu có chút biến hóa nào không.
【《Cơ sở tiễn pháp》Lv2: 0/hai trăm.】
“……”
Một chút kinh nghiệm cũng không có, xem ra độ khó của hệ thống không phải chuyện đùa.
Nói đi cũng phải nói lại.
Trong trò chơi, bất kể kỹ năng gì, cấp bậc càng cao thì việc thu thập kinh nghiệm càng gian nan. Nếu không có sự phân biệt về cấp độ và điểm kinh nghiệm thì còn gọi gì là hệ thống cấp kỹ năng?
“Chẳng trách vừa rồi trên mặt đất và không khí đều không có chút nhắc nhở nào hiện ra.”
Hắn bĩu môi, lại một lần nữa giương cung lắp tên.
Hôm nay, nhất định phải thí nghiệm ra 《Cơ sở tiễn pháp》Lv2 cần bao nhiêu lần sử dụng mới có thể tích lũy một chút kinh nghiệm.
Mũi tên thứ bảy, thứ tám, rồi đến mũi thứ mười.
Lúc này, mặt đất hiện lên một dòng chữ.
【《Cơ sở tiễn pháp》Lv2, +một điểm kinh nghiệm.】
Mười lần bắn tên, mới được một điểm.
“Còn đòi hỏi gì nữa, có là tốt rồi, làm người thì nên biết đủ.”
Thí nghiệm đã cho kết quả, sắc trời cũng theo đó mà tối sầm lại, bước vào đêm khuya.
“Tiếp tục cố gắng, tranh thủ tích lũy được năm mươi điểm.”
Chớp mắt đã đến rạng sáng.
Trước kia còn đầy khí thế, giờ phút này Hạ Thắng mặt mũi mỏi mệt, ngồi bệt dưới đất.
Nói thật ra…
Lúc đầu nhiệt huyết bừng bừng muốn cày kinh nghiệm, qua vài canh giờ hồ ngôn loạn ngữ, giờ thì trầm mặc chẳng buồn nói lời nào. Có thể nói, quá trình luyện tiễn của hắn được thể hiện một cách chân thực đến không thể chân thực hơn.
Thịt khô giúp khôi phục thể lực rất nhanh, nhưng không thể bù đắp nổi hao tổn tinh thần.
Từ buổi trưa hôm qua cho tới tận nửa đêm rạng sáng hôm nay, tinh thần hắn không phải kém mà là kiệt quệ. Cảm giác như vừa trải qua một trận chiến sinh tử đầy máu lửa, cả người vô dục vô cầu, chẳng thể nhấc nổi một tia tinh thần nào.
Chẳng còn chút dục vọng, điều duy nhất còn sót lại là — Ngủ.
“Chờ ta nghỉ ngơi nửa đêm đã, rồi sẽ đi tìm đầu heo đồ tể quyết một trận thắng bại.”
Hắn không phải là đang cố tình tìm chết, mà là chủ động tìm chết.
Lv2 《Cơ sở tiễn pháp》quả thật lợi hại, đủ để một kẻ mới học bắn tên lập tức trở thành tiễn thủ nhập môn. Thế nhưng muốn một mình xử lý BOSS lớn trong phó bản, thì vẫn là chuyện hão huyền.
Nhưng nếu không đánh với đồ tể, chẳng lẽ lại tự kết liễu mình?
Như vậy thì quá hèn.
Trong thế giới trò chơi, chết cũng phải chết một cách oanh liệt!
“Ngủ thôi.”
Trước khi ngủ, hắn liếc nhìn bản đồ.
Đầu heo hiện đang lang thang ở phía đông trấn, mà vị trí luyện tiễn của hắn lại là tại phía tây trấn.
Nửa đêm qua đi trong chớp mắt.
Trời vừa hửng sáng, Hạ Thắng dù tinh thần vẫn uể oải nhưng đã hồi phục được hơn phân nửa.
Hắn lật tay lấy ra bản đồ, phát hiện đầu heo đang từ từ di chuyển về hướng bắc trấn.
“Khá lắm, đêm đầu bị ta hấp dẫn tới phía nam trấn tìm kiếm. Ngày thứ hai chạy tới phía đông, đến ngày thứ ba thì chuyển hướng phía bắc.”
Rõ ràng, phàm là nơi nào phó bản BOSS từng lục soát qua thì sẽ không quay lại lần thứ hai, trừ khi có người chủ động câu dẫn.
“Hắc hắc, ta tới đây.”
Cõng cung, nắm tên, tiện tay vác theo nhạn linh đao lấy từ tiệm rèn, hắn bước ra ngoài, chuẩn bị đơn đấu với đầu heo đồ tể.
Tại phía bắc trấn, đại BOSS một cước đạp nát cửa phòng của một dân trấn vô danh, thân hình khổng lồ chen chúc tiến vào, chậm rãi dò xét.
Ngoài phòng, trên nóc nhà đối diện, một người chơi lặng lẽ đem hết thảy thu vào đáy mắt.
Hắn len lén gỡ cung săn sau lưng, rút mũi tên từ giỏ tên bên hông ra, trong lòng thầm tính toán thời gian.
Đây là lúc đồ tể đã phá sập căn nhà thứ sáu, hắn đã sớm có được một con số chính xác cho thời gian lục soát của đối phương.
‘Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba.’
Khi đếm ngược đến giây thứ ba, hắn nín thở, tập trung tinh thần, giương cung lắp tên.
Vận dụng toàn bộ khí lực, hắn miễn cưỡng kéo cung săn ra hơn phân nửa. So với lần đầu chỉ có thể kéo một nửa dây cung, thì tiến bộ này quả thật không nhỏ.
‘Hai, một!’
Đếm thầm đến một, hắn lập tức buông tay.
“Sưu ——”
Tiếng xé gió vang lên, đúng lúc ấy, tại khoảng cách chừng mười bảy mét, cửa phòng vừa bị phá tan, thân ảnh khổng lồ của đồ tể xuất hiện.
“Hừ hừ?”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Cái đầu heo khổng lồ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ngay sau đó, một tiếng “phụt” vang lên.
Mũi tên cắm thẳng vào mắt phải của đối phương, khiến nó rú lên một tiếng thảm thiết.
“Gào!!”
Mắt trái còn lại của đầu heo đồ tể lóe lên huyết quang đỏ thẫm.
Ngay sau đó, nó rút mũi tên ra, không màng đến hốc mắt đang đổ máu, gầm thét lao về phía dãy nhà đối diện.
Sau khi bị thương, tựa như bị giải phóng một phần hạn chế, từ bước chân chậm rãi thường thấy, nó bắt đầu chạy!
“Oanh!!”
Thân thể khổng lồ cùng sức mạnh khủng bố khiến nó đụng sập cả mái ngói và tường bùn.
Chỉ mấy giây sau, căn nhà sụp đổ hoàn toàn.
Còn Hạ Thắng?
Ngay khi buông dây cung, hắn đã quay đầu bỏ chạy.
Hắn là đến để tìm chết, nhưng không phải là để mất đầu một cách vô ích.
Ít ra cũng phải giãy dụa một phen.
Từ trên mái nhà nhảy xuống, hắn nhanh chóng lao vào khu vực có địa hình phức tạp xung quanh.
“Oanh!”
“Oanh!”
“Oanh!”
Sau lưng hắn, từng căn nhà, từng bức tường lần lượt bị đầu heo đồ tể phá hủy. Sau khi giải trừ “hạn chế khí”, tốc độ của nó tăng vọt.
Dù có đủ loại chướng ngại vật, khoảng cách giữa hai bên vẫn càng lúc càng gần.
Hạ Thắng giương cung lắp tên, quay người bắn về phía đầu heo vừa lao ra khỏi đống đổ nát.
“Sưu ——”
Tiếng xé gió vang lên, nhưng BOSS đã có chuẩn bị, giơ tay trái cầm móc sắt chắn trước con mắt còn lại.
“Bang!”
Mũi tên trúng móc sắt, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Mũi tên thứ hai, công cốc rút lui.
Tiếp đó, hai bên bắt đầu một trận truy đuổi kịch liệt.
Cơ thể vụng về của đầu heo đồ tể lại mang theo lực va chạm kinh người.
Mặc cho Hạ Thắng tận dụng địa hình để né tránh, nó vẫn cứ lao thẳng phá tan tất cả, một đường đâm xuyên đủ loại phòng ốc, vách tường, điên cuồng đuổi theo kẻ đã bắn mù một con mắt của mình.
Trước tình cảnh ấy, hắn cũng không có biện pháp nào hay hơn.
Dù có trúng tên, cũng không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.
“Bang!”
Mũi tên thứ sáu bắn trúng cánh tay không được bảo vệ của BOSS, lần này cuối cùng cũng xuyên thủng được phòng ngự.
“……”
Hắn chỉ còn biết đặt hi vọng vào cái đầu của đối phương.
Nhưng đầu heo đồ tể lại bảo vệ đầu mình vô cùng nghiêm ngặt, mấy mũi tên trước đều thất bại.
“Ngươi đại gia!”
Vừa dứt lời, Hạ Thắng liền dừng bước, xoay người đối diện BOSS đang lao đến như điên.
Thật sự không còn cách nào để tiếp tục thả diều, nếu cứ kéo dài, hắn sẽ là người kiệt sức trước.
Không muốn làm con dê chờ làm thịt, hắn đành phải đối mặt, bày ra tư thế một nam nhân chính diện quyết chiến.
Hai mươi mét, mười lăm mét, mười mét…
Trong khoảnh khắc, từ trong bụi mù, thân ảnh cầm một tay móc sắt, một tay dao phay của đồ tể xuất hiện. Một cỗ áp lực tinh thần khủng khiếp ập tới, khiến hắn run rẩy không thể động đậy.
Trong lòng đầy hoảng sợ, hắn cố gắng điều khiển hai tay, muốn giương cung lắp tên, liều mạng một lần. Nhưng mặc cho cố gắng thế nào, cũng không thể nhấc tay lên phản kích.
Ngay sau đó, đầu heo đồ tể xông ra khỏi bụi mù, bước chân nhanh như chớp, ba bước đã tiếp cận gần.
Tiếp theo, với nụ cười dữ tợn, nó vung lên khảm đao dài hai mét trong tay.
Hai mắt đỏ rực, sát khí ngập trời, khảm đao quét ngang, mang theo một luồng huyết phong tanh nồng.
Một giây sau, máu tươi bắn tung tóe.
“Phốc!!”
Hắn, lần thứ ba nứt toác.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.