Bà Bạc thấy con trai không nói gì thêm, cảm giác dây mềm trong lòng mình như bị ai đó gảy lên, nhẹ nhàng nói, “Người ta, biết đủ thì mới vui, những thứ thuộc về con sẽ không chạy thoát đâu.”
Bà chỉ có thể nói đến đây thôi.
Tuy nhiên, lời bà nói có thể hiểu được hay không thì tùy vào con trai bà.
“Mẹ, con biết rồi.” Bạc Lão Tam tự nhận không thông minh như hai anh trai, nhưng dù sao cũng sinh ra trong gia đình kinh doanh, đối với lời người khác nói, ông luôn có thể nghe ra vài ý nghĩa.
Ngay sau đó, ông chậm rãi đứng dậy, “Vậy con không làm phiền mẹ nghỉ ngơi nữa.”
“Ừ.” Bà Bạc gật đầu.
Bạc Lão Tam nhìn thoáng qua mẹ mình nằm trên giường, thấy bà đã nhắm mắt lại, ông quay người từng bước ra ngoài.
Khi đi qua hành lang, ông nhìn thấy quản gia Lưu đang đi tới, Bạc Lão Tam mặt mày thân thiện nói, “Quản gia, A Tuân về nhà rồi có quen không?”
Quản gia Lưu nhìn thấy ông, cúi đầu kính cẩn, nghe câu hỏi, ông từ tốn đáp, “Cũng ổn ạ.”
“Thế thì tốt, thằng nhóc đó ở ngoài bao năm, tôi còn lo nó về nhà không quen.” Bạc Lão Tam cố gắng thăm dò từ miệng quản gia Lưu, nhưng không ngờ quản gia Lưu lại kín miệng như vậy.
Quản gia Lưu chỉ cười cười, “Nhị thiếu gia từ nhỏ đã lớn lên ở đây, sao lại không thích chứ, tam gia đùa rồi.”
Bạc Lão Tam nghe vậy, mặt dần dần lạnh đi, tuy nhiên, nhớ lại đối phương là người của bà, mặt ông lại trở nên hòa nhã, “Cũng phải, nếu vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Nói xong, Bạc Lão Tam phất tay, bước nhanh ra ngoài.
Quản gia Lưu đợi ông đi xa mới ngẩng đầu, thời gian này, trong nhà không yên bình, khách khứa qua lại nhiều, ai cũng có toan tính riêng, thật sự khiến người mệt mỏi.
Từ khi Giang Khả Khả nghỉ học, An Ngâm trở nên cô độc hơn ở trường, đi đâu cũng một mình.
Dù học kỳ trước phần lớn thời gian cũng vậy, nhưng ít nhất cô vẫn có thể gặp Giang Khả Khả.
Bây giờ, ban ngày cô đi học, tối thì ở thư viện một lúc rồi về ký túc xá, đó đã trở thành thói quen không đổi.
Hôm nay tan học, cô định đi ăn ở căn tin thì nhận được cuộc gọi từ Thẩm Tĩnh Như, người đó hẹn cô ra ngoài ăn một bữa.
Có lẽ vì tâm trạng không tốt, cô liền đồng ý ngay.
Thẩm Tĩnh Như muốn tới đón cô, nhưng cô từ chối, cuối cùng Thẩm Tĩnh Như gửi địa chỉ qua.
An Ngâm nhìn địa chỉ gửi tới, còn tưởng mình nhìn nhầm, cô dụi mắt, nhìn kỹ lại, đúng là “Nam Hẻm”, cách trường T Đại mấy trăm mét.
An Ngâm quyết định đi bộ đến đó.
Sợ đối phương đợi lâu, cô cố ý bước nhanh hơn, mất khoảng hai mươi phút mới tới nơi.
Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, trên đường không nhiều người, vì con phố này chỉ thực sự sôi động vào ban đêm.
Địa chỉ Thẩm Tĩnh Như gửi là một quán ăn nhỏ, An Ngâm đến trước cửa quán, nhìn tên quán vài lần rồi mới bước vào.
Nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, An Ngâm được dẫn đến bàn của Thẩm Tĩnh Như.
Điều khiến An Ngâm ngạc nhiên là Ngụy Thanh Vân cũng có mặt ở đó.
“Chị Tĩnh Như, học trưởng!”
An Ngâm nhìn hai người, nở nụ cười ngại ngùng.
Thẩm Tĩnh Như mỉm cười đáp lại, “Ngồi xuống đi, toàn người nhà, đừng khách sáo.”
So với sự thản nhiên của Thẩm Tĩnh Như, Ngụy Thanh Vân trông có vẻ cứng nhắc hơn, anh nghiêm mặt nhìn An Ngâm, đáp lời, “An học muội!”
An Ngâm ngồi xuống, Thẩm Tĩnh Như che miệng cười, “Hai người đừng gọi học trưởng học muội nữa, cứ gọi tên nhau cho dễ.”
An Ngâm và Ngụy Thanh Vân nghe Thẩm Tĩnh Như nói, mặt ai nấy đều đỏ bừng.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Cuối cùng vẫn là Ngụy Thanh Vân lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, “Được.”
An Ngâm cũng gật đầu.
Quán ăn này không có phòng riêng, khách ăn đều ngồi ở sảnh, những chiếc bàn gỗ nhỏ được bày biện gọn gàng, bàn nhỏ cho bốn người, bàn lớn cho tám người.
Lúc này, An Ngâm và hai người bạn ngồi ở bàn nhỏ, may mắn vì đến sớm nên được sắp xếp ngồi gần cửa sổ, tránh được sự chật chội.
Lúc gọi món, Thẩm Tĩnh Như thấy họ đẩy qua đẩy lại menu, liền chủ động gọi vài món.
Trong khi đợi món, khách trong quán dần đông lên, hầu hết là sinh viên, thỉnh thoảng có vài người quen mặt, nhưng An Ngâm không quen biết, chỉ là đã từng thấy qua.
Ngụy Thanh Vân để tay dưới bàn, gương mặt căng thẳng, ánh mắt lướt về phía Thẩm Tĩnh Như, hành động của anh rất cẩn trọng, như sợ bị ai phát hiện mình đang nhìn trộm.
Bên cạnh, Thẩm Tĩnh Như đang trò chuyện với An Ngâm.
Về chuyện hiểu lầm lần trước, Thẩm Tĩnh Như không dám nói với An Ngâm, cô thậm chí không dám hỏi An Ngâm hôm đó đi ăn lẩu với ai.
Về sau, cô cũng không biết anh trai mình có đến tìm An Ngâm ở quán lẩu không, Thẩm Tĩnh Như cảm thấy mình nên giả vờ không biết.
Bữa ăn này coi như là để bù đắp cho sự áy náy trong lòng cô đối với An Ngâm, Thẩm Tĩnh Như nghĩ thầm.
“Chị Tĩnh Như, hôm nay sao chị lại gặp được anh Thanh Vân?”
An Ngâm tò mò hỏi, cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Tĩnh Như.
Ngụy Thanh Vân nghe thấy An Ngâm hỏi, cơ thể hơi run, để che giấu sự bối rối, anh lấy ấm trà trên bàn rót nước cho mọi người.
Hành động chu đáo của anh không khiến hai cô gái suy nghĩ nhiều.
Thẩm Tĩnh Như nhìn ly trà mà Ngụy Thanh Vân đưa qua, cười nhẹ, “Cảm ơn.”
Ngụy Thanh Vân cúi đầu, không dám nhìn cô.
Lúc này, Thẩm Tĩnh Như nhìn An Ngâm, “Trước đây chị giúp Thanh Vân một việc, anh ấy muốn cảm ơn chị nên hẹn đi ăn.”
“Ồ.”
“Chị nghĩ em đang học gần đây, chúng ta có thể gặp gỡ một chút.”
Thẩm Tĩnh Như nâng ly trà lên nhấp một ngụm, vừa nuốt xuống, cô nhíu mày, nhưng che giấu rất tốt.
Cô nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, nhìn những mảnh vụn trong ly biết rằng trà này chất lượng rất kém.
Bên cạnh, Ngụy Thanh Vân thấy Thẩm Tĩnh Như uống một ngụm trà, anh cũng nâng ly lên uống một hơi lớn, làm dịu đi sự lo lắng trong lòng.
Lúc đó, nhân viên phục vụ bưng món ăn từ lối đi nhanh chóng tiến đến.
Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn bởi người phục vụ.
“Cơm trắng nằm ở quầy thanh toán, các bạn muốn ăn bao nhiêu thì tự lấy bấy nhiêu, ở đây chúng tôi tránh lãng phí, bên cạnh còn có canh rong biển miễn phí.”
Người phục vụ nhìn vào Thẩm Tĩnh Như ăn mặc chỉnh tề, thường ngày khách đến đây đều là sinh viên, được coi là khách quen, còn ba người này trông lạ mặt, nên cô nói thêm vài câu.
“Được.”
Ngụy Thanh Vân gật đầu, anh đứng dậy, “Các cậu ngồi đi, để tôi đi lấy cơm.”
Nói xong, anh cầm ba cái bát đi về phía hành lang hẹp.
Lần đầu tiên Thẩm Tĩnh Như đến nơi như thế này ăn cơm, cũng thấy thú vị.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.