“Đừng sợ.”
Lục Trường Chinh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng nói dịu dàng trấn an: “Cô ta không ở đây lâu nữa đâu.”
Gây ra chuyện như vậy, Đặng Bình chắc chắn không thể tiếp tục ở lại khu tập thể này.
Chỉ tội cho lão Triệu, bị cô ta làm liên lụy.
Không biết hình phạt chờ anh ấy sẽ là gì đây?
Giang Đường ở lại trạm y tế một lúc, chẳng bao lâu sau, một nhóm người xa lạ kéo đến.
Trong số đó, cô nhận ra một người—chính là Ủy viên chính trị Từ, nhà chị dâu Trương Hồng Anh.
Những người này bước vào trạm y tế với gương mặt nghiêm nghị.
Không biết họ đã nói gì, chỉ thấy người đàn ông nãy giờ không ngừng lau nước mắt, sau khi nghe xong liền không dám khóc nữa.
Bầu không khí trong trạm y tế trở nên vô cùng căng thẳng.
Giang Đường không thích cảm giác này.
Cô nói với Lục Trường Chinh một tiếng rồi quay về nhà.
Trên đường đi, cô vẫn còn nghĩ: Làm người không thể học theo yêu linh thỏ, nếu không sẽ đáng sợ lắm.
Về đến nhà, cô lật nốt mấy trang sách chưa đọc xong.
Cơn buồn ngủ kéo đến, cô ngáp một cái, leo lên giường ngủ.
Đến chiều tỉnh dậy, chị Trương hàng xóm ghé qua trò chuyện, tiện thể kể luôn kết quả xử lý chuyện hôm nay.
“Phòng Chính trị quyết định kỷ luật cả hai người đánh nhau.
Họ cũng bị cảnh cáo: Nếu còn tiếp tục gây chuyện ở khu tập thể, thì chồng họ cũng phải cuốn gói đi theo luôn!”
Nói đến đây, Trương Hồng Anh không giấu được vẻ may mắn trong giọng nói.
May mà Triệu Kiến Quốc không bị liên lụy bởi vợ mình, nếu không thì to chuyện rồi.
“Ôi chao… Lấy chồng đúng là phải nhìn cho kỹ, nếu không, có khi đánh đổi cả đời đấy…”
“Không ly hôn được sao?”
Giang Đường tò mò hỏi.
Trương Hồng Anh giật mình trước câu hỏi bất ngờ của cô, vội ra hiệu bảo cô nói khẽ lại.
“Ôi dào, em gái ơi, chuyện này không thể nói lung tung đâu!”
“Tại sao chứ?”
“Bây giờ ai mà nói đến chuyện ly hôn?
Tự nhiên ly hôn, không bị người ta đồn đến rụng sống lưng mới lạ!”
“Nhưng mà, như vậy không tốt chút nào!”
Giang Đường không hiểu: “Đặng Bình rõ ràng không thích đồng chí đó, tại sao vẫn phải ở bên nhau?”
Trương Hồng Anh sững người.
“Em gái?”
“Sao em biết cô ta không thích Tiểu Triệu?”
“Dễ thôi mà.”
Cô bé nhân sâm mới bước chân vào đời, nhưng lại có suy luận của riêng mình.
“Mắt cô ta không có ánh sáng.”
Thỏ thích cà rốt nhất.
Khi nhìn thấy cà rốt, mắt nó nhất định sáng rực lên.
Nếu Đặng Bình thích Triệu Kiến Quốc, chắc chắn ánh mắt cô ta cũng sẽ sáng lên, giống như khi thấy cà rốt vậy!
“Thích một thứ gì đó là không giấu được.”
Giang Đường nghiêm túc nói.
Đây chính là logic của cô.
Ban đầu, Trương Hồng Anh còn nghĩ Giang Đường chỉ nói vớ vẩn.
Nhưng ngẫm lại, từng câu từng chữ đều rất có lý.
Đúng vậy, nếu một người phụ nữ thực sự yêu chồng mình, sao có thể không giữ lại đứa con của hai người?
Sao lại không nghĩ đến tiền đồ của chồng?
Dù có ngang bướng đến đâu, cũng không thể lấy tương lai của chồng ra làm trò đùa chứ?
Nghĩ thông suốt điều này, ánh mắt chị Trương nhìn Giang Đường liền thay đổi.
Cô bé này, đúng là người thông minh thực sự.
Giang Đường không biết mình vừa nhận được một lời khen như vậy.
Sau khi trò chuyện với chị Trương một lúc, cô nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ, liền đi nấu cơm đợi Lục Trường Chinh về.
Lục Trường Chinh về đến nhà thì vừa khéo nồi cơm cũng chín.
Anh chỉ cần lo xào rau thôi.
Món tối nay là cải thìa xào trứng.
Màu vàng của trứng hòa cùng màu xanh tươi của cải, bày ra bát trông vô cùng bắt mắt.
Giang Đường rất thích ăn đồ Lục Trường Chinh nấu.
Dù anh nấu món gì, cô cũng đều thích.
Lục Trường Chinh gắp một miếng trứng cho cô.
Giang Đường cũng gắp lại cho anh hai đũa, ngẩng đầu cười tươi: “Anh cũng ăn đi.”
Nụ cười này khiến tim Lục Trường Chinh như tan chảy.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Đường Đường.”
“Hửm?”
“Những gì anh sắp nói, em có thể nhớ kỹ không?”
“Đương nhiên rồi.
Lục Trường Chinh, anh quên rồi à?
Em có thể nhớ tất cả mọi thứ chỉ sau một lần nhìn.”
Giang Đường rất tự hào về khả năng này của mình.
Đây là một trí nhớ thực sự siêu việt, không phải phóng đại.
Lục Trường Chinh bật cười: “Được, vậy những gì anh sắp nói, em phải ghi nhớ thật kỹ.”
“Sau này, bất kể ai hỏi em về thân thế của mình, em cứ nói đúng theo những gì anh dạy…”
Lục Trường Chinh mất nửa tiếng để hướng dẫn Giang Đường một bộ lời thoại, đảm bảo rằng nếu ai có tra hỏi, câu trả lời của cô cũng sẽ không khiến ai nghi ngờ.
Giang Đường chớp mắt, không hiểu lắm.
Nhưng cô luôn nghe lời Lục Trường Chinh.
Sau khi ăn xong, dọn dẹp nhà bếp xong, Giang Đường đi tắm trước.
Tắm xong, cô liền ngồi trên giường, mắt long lanh nhìn Lục Trường Chinh.
Lục Trường Chinh không nhịn được cười.
Anh bước đến, vươn tay xoa đầu cô.
“Thích đến vậy sao?”
Vợ anh thích thân mật với anh như vậy, anh rất vui.
Giang Đường ngẩng mặt lên, hai tay nắm lấy tay anh: “Thích.”
“Anh phải ôm em, hôn em, thì sức khỏe của anh mới tốt được.”
Càng gần gũi hơn, cơ thể anh sẽ càng khỏe mạnh.
Lời này nghe có vẻ có nhiều lỗ hổng, nhưng Lục Trường Chinh cũng chẳng muốn suy nghĩ sâu xa làm gì.
Dù sao, cô cũng là vợ anh.
“Vậy anh đi rửa mặt rồi quay lại ngay.”
“Ừ ừ.”
Giang Đường vui vẻ ngồi đợi Lục Trường Chinh tắm.
Đến khi anh bước ra, cô đang nằm trên giường đọc sách liền bật dậy, lao ngay vào lòng anh.
“Hôn một cái!”
“Được.”
Lục Trường Chinh một tay ôm lấy cô, không để cô ngã xuống, tay kia tắt đèn trong phòng.
Không biết là do thuốc của Trương Viễn buổi trưa bắt đầu có tác dụng, hay thật sự như lời Giang Đường nói—quen dần thì sẽ thành tự nhiên?
Dù thế nào đi nữa, tối nay anh không còn bị chảy máu mũi nữa.
Trong người vẫn có cảm giác máu nóng sôi trào, nhưng so với trước kia thì đỡ hơn rất nhiều.
Anh càng tin lời vợ hơn—thói quen sẽ trở thành tự nhiên…
Vậy thì tiếp tục quen thêm chút nữa vậy!
Lục Trường Chinh xoay người, lại cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
…
Không phải ai cũng có thể hòa hợp như cặp vợ chồng trẻ này.
Nhà họ Triệu.
Đêm đã khuya, nhưng không ai trong nhà ngủ được.
Đặng Bình nằm trong phòng ngủ chính, nhắm mắt nhưng đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nghĩ mãi không hiểu vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này.
Trong phòng bên cạnh, Triệu Kiến Quốc cũng có chung một thắc mắc.
Họ đã đi đến bước này từ lúc nào?
Cuộc hôn nhân này… liệu còn có thể cứu vãn không?
Triệu Kiến Quốc nhìn ra màn đêm tối đen bên ngoài, trong lòng vừa hoang mang, vừa đau xót cho đứa con chưa kịp chào đời đã không còn nữa…
…
Sáng hôm sau.
Giang Đường xoa eo, lười biếng ngồi dậy.
Cô chuẩn bị rửa mặt, ăn sáng rồi đi làm.
Hôm qua là thứ Hai, cô được Lưu Kiến Quốc cho nghỉ, hôm nay thứ Ba rồi, phải đến trạm máy nông nghiệp thôi.
Nhưng cô vừa rửa mặt xong đã nghe thấy bên ngoài có tiếng Lục Trường Chinh trò chuyện với ai đó.
Tò mò, cô bước ra khỏi phòng.
Trong sân nhà họ, có ba đồng chí nam đang đứng.
Họ chính là những người hôm qua cùng Từ Vạn Dân đến trạm y tế.
Họ mỉm cười gật đầu với cô.
“Đồng chí Giang Đường, có thể nói chuyện một chút không?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay