Chương 183: Chê em gái ở quá gần

Bộ truyện: Đêm tân hôn theo chồng nhập ngũ, cô liền nhập viện

Tác giả: Chanh Siêu Ngọt

Cô gái nhỏ với dáng vẻ đầy mong chờ kia có thể dễ dàng đánh sập mọi phòng tuyến.

Huống hồ, Lục Trường Chinh đối với cô, xưa nay vốn không hề có phòng bị.

Anh bật cười, một tay ôm lấy cô, một tay vươn ra tắt đèn.

Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, mang theo ý cười mà trả lời câu hỏi trước đó của cô:

“Đương nhiên là muốn.”

“Càng nhiều càng tốt.”

Giọng nữ ngọt ngào ngay sau đó vang lên:

“Được thôi, thích Lục Trường Chinh nhất!”

“Cục cưng ngoan.”

Tình yêu của người đàn ông có lẽ phần lớn thời điểm đều ngại bày tỏ bằng lời, nhưng nó lại hóa thành những cử chỉ chân thật, trọn vẹn truyền đạt đến đối phương.

Đặc biệt là với người nhạy cảm như Giang Đường, cô rõ ràng cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình.

Người ta có câu “Ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ”, chính là để hình dung thái độ của Lục Trường Chinh đối với cô.

Anh đối xử với cô vô cùng tốt, mà cô cũng thích cùng anh làm những chuyện vui vẻ nhất.

Bất chợt, bờ môi mềm mại bị cắn nhẹ một cái, Giang Đường hoàn hồn, người đàn ông bên trên khẽ than phiền:

“Sao lại mất tập trung?

Chẳng lẽ chồng em làm không tốt?”

“Không phải…”

Tiểu nhân sâm chỉ hơi thất thần một chút thôi mà đã bị anh phát hiện, cô vội vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng lập tức dâng lên.

Đôi khi, những hành động không lời lại là cách biểu đạt rõ ràng nhất về cảm xúc lúc này.

Cận kề cuối năm, tuyết vẫn không ngừng rơi, đến đêm lại phủ trắng cả đất trời.

Những bông tuyết lớn nhanh chóng bao trùm lên mảnh đất còn nghèo khó này một lớp áo bạc tinh khôi.

Dưới sắc trắng tinh khiết ấy, dù là núi non, đồng ruộng xa xa hay những căn nhà gần kề đều mang một vẻ đẹp độc đáo.

Trong đêm tuyết tĩnh mịch, có những điều tốt đẹp đang diễn ra, nhưng cũng có những chuyện bẩn thỉu đang ngấm ngầm tiến hành.

Tại một khu sân nhỏ hẻo lánh trong thành phố, trong gian nhà chính, một nữ đồng chí trẻ tuổi kéo chăn ngồi dậy, dáng vẻ lười biếng nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía mình, vội vã mặc quần áo.

Gương mặt thường ngày vốn dịu dàng đoan trang, lúc này lại ánh lên vẻ quyến rũ đầy mê hoặc.

“Giám đốc, trễ thế này rồi, thật sự không thể ở lại sao?”

La Linh bước xuống giường, tiến đến sau lưng người đàn ông, vòng tay ôm lấy eo ông ta, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút nũng nịu:

“Đêm lạnh như thế này, anh nỡ lòng nào bỏ mặc em một mình sao?”

Động tác của Hứa Quốc Xương khựng lại một chút, quay đầu nhìn người phụ nữ đang ôm lấy mình.

“Tết sắp đến rồi, em không về nhà cùng cha mẹ à?”

“Người ta muốn đón năm mới với anh, em đến nhà anh có được không?”

La Linh cười tít mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng trên ngực ông ta, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Em muốn cùng anh đón giao thừa.”

Khóe môi Hứa Quốc Xương cũng khẽ nhếch lên, nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo vô cùng:

“Em nghĩ vậy là tốt à?”

La Linh khựng lại.

Cô ta hiểu rõ, dù giữa họ đã phát sinh quan hệ, dù cô ta có chiều chuộng ông ta thế nào trên giường đi nữa, nhưng vẫn không thể bước vào trái tim ông ta.

Hứa Quốc Xương đối với cô ta chẳng qua chỉ là giải tỏa ham muốn, không hề có chút tình cảm nào.

Giữa họ, chỉ đơn thuần là mối quan hệ lợi ích.

Mặc dù trong lòng không muốn chấp nhận, nhưng cô ta buộc phải thừa nhận, Hứa Quốc Xương không phải kẻ già nua mê sắc mà đánh mất lý trí.

Nếu muốn hoàn toàn khống chế ông ta, cô ta chỉ có thể chậm rãi từng bước mà tiến.

Gấp gáp quá, chỉ e phản tác dụng.

Hứa Quốc Xương rời khỏi chỗ La Linh, giẫm trên nền tuyết dày trở về nhà.

Lưu Lan đã ngủ một lúc lâu, chợt nghe tiếng động bên ngoài phòng khách, liền lập tức thức dậy, bật đèn rồi mở cửa bước ra.

“Sao giờ này anh mới về?

Tăng ca mệt lắm phải không?

Ăn gì chưa?

Trong bếp còn cơm, em đi hâm nóng cho anh.”

Thấy Hứa Quốc Xương, Lưu Lan liền bước tới đón lấy chiếc túi trong tay ông ta đặt lên tủ, rồi nhanh chóng quay vào bếp.

Hứa Quốc Xương liếc nhìn Lưu Lan đang bận rộn trong bếp.

Bóng lưng bà ta đã không còn trẻ trung thon thả, vừa nhìn đã biết là phụ nữ có tuổi.

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Bà ta làm một công việc nhàn hạ ở khu phố, có thể dành phần lớn thời gian chăm lo gia đình.

Tâm tư không đặt lên chồng thì cũng đặt hết vào con cái, cả đời chỉ xoay quanh cái nhà, cái bếp.

Người phụ nữ như thế, có lẽ không quyến rũ như La Linh, nhưng để chung sống cả đời thì vẫn ổn.

Người phụ nữ nào thích hợp để vui chơi qua đường, người phụ nữ nào thích hợp để làm vợ, Hứa Quốc Xương hiểu rất rõ.

“Anh đi tắm trước.”

Ông ta nói một câu với Lưu Lan rồi xoay người vào phòng, lấy quần áo đi rửa mặt tắm rửa.

Ngày 28 tháng Chạp.

Tuyết rơi suốt đêm qua, nhưng sáng hôm sau lại hiếm khi có một ngày nắng đẹp.

Hà Văn Tĩnh dậy từ sớm, sửa soạn xong rồi định đi tìm chị dâu để cùng đến cửa hàng cung tiêu.

Sắp Tết rồi, những nơi xa thì không đi được, nhưng cửa hàng trong khu nhà tập thể vẫn có thể ghé một chút.

“Vợ ơi, đi chậm thôi, cẩn thận dưới chân.”

Thành Quốc Viễn đã dậy từ lúc trời chưa sáng, sau khi rèn luyện buổi sáng xong thì về nhà dọn dẹp sân, lau rửa sạch sẽ.

Mấy việc trong nhà này, phụ nữ chẳng cần động tay vào.

Giờ thấy vợ ra ngoài, anh còn vội vàng muốn buông tay để chạy đến đỡ cô.

Hà Văn Tĩnh vội vàng ngăn lại, không cho anh làm quá lên.

“Em mới có bầu chưa đến ba tháng, anh đã cẩn thận vậy rồi.

Đợi sau này bụng lớn hơn, có khi nào anh định cõng em đi luôn không?”

“Cõng không được, sợ ép vào bụng.

Nhưng bế thì được.”

Thành Quốc Viễn nghiêm túc trả lời.

Hà Văn Tĩnh: …

Đúng là làm quá!

Cô xoay người đi về phía sân nhà đối diện.

Vừa ra đến lối đi giữa hai sân, liền thấy anh trai cô mở cửa bước ra từ gian nhà chính.

“Chị dâu còn đang ngủ.”

Không đợi Hà Văn Tĩnh mở miệng hỏi, Lục Trường Chinh đã lên tiếng trước.

Hà Văn Tĩnh: ???

“Chị ấy bị ốm sao?”

Không trách Hà Văn Tĩnh thấy lạ, vì bình thường Giang Đường luôn dậy rất sớm.

Giờ này đã hơn bảy giờ, sắp tám giờ rồi mà chị dâu cô vẫn chưa dậy, chẳng lẽ bị bệnh?

Thời bấy giờ, suy nghĩ của mọi người vẫn còn kín đáo.

Ngay cả một cô gái tốt nghiệp cấp ba như Hà Văn Tĩnh cũng không nghĩ đến nguyên nhân thực sự khiến Giang Đường dậy muộn.

Ngoài bị bệnh ra, còn một lý do khác chính là… tối qua ngủ muộn.

Cũng khó trách cô không nghĩ đến.

Ai bảo cô lúc nào cũng giữ quy củ chứ?

Với lại, cô mới cưới Thành Quốc Viễn được hai mươi ngày đã mang thai.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Thành Quốc Viễn còn không dám làm gì quá mức, thế nên cô hoàn toàn không biết đêm xuân ngắn chẳng tày gang là thế nào.

Bởi vậy, cô mới đơn thuần cho rằng chị dâu mình bị mệt.

Lục Trường Chinh khẽ nâng mắt nhìn về phía sân đối diện, nơi Thành Quốc Viễn đang lau dọn.

Ánh mắt anh rõ ràng truyền đạt một thông điệp.

Thành Quốc Viễn lập tức đặt khăn lau xuống, vội vàng chạy tới kéo tay Hà Văn Tĩnh:

“Văn Tĩnh, anh hấp trứng rồi, em vào ăn sáng trước đi nhé?”

Hà Văn Tĩnh: ???

Sao thế này?

Sao anh trai cô với chồng cô lại trao đổi ánh mắt bí ẩn thế kia?

Trong lúc còn đang hoang mang, cô đã bị Thành Quốc Viễn kéo vào bếp.

Không có ai khác ở đó, chỉ còn hai vợ chồng, Thành Quốc Viễn mới hạ giọng, giải thích qua loa lý do vì sao chị dâu cô dậy trễ.

Hai mắt Hà Văn Tĩnh tròn xoe!

Khoan đã, chuyện này thật sự là do anh trai cô làm ra sao?

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top