Lục Trường Chinh sững người.
Cô gái nhỏ của anh, đúng là đáng yêu đến cực điểm.
Anh khẽ nhếch môi, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Khi hôn cô, anh không quên vừa dịu dàng dỗ dành, vừa thấp giọng xin lỗi.
“Được, được, bảo bối của anh nói đúng, là anh nói sai.”
“Chúng ta cùng nhau khỏe mạnh, được không?”
“Là anh cần rèn luyện sức khỏe, không phải em.”
Giang Đường tiếp tục sửa lại, “Em có thể một đấm hạ gục cả con bò đấy!”
“Đúng, đúng, Đường Đường nói gì cũng đúng.
Là anh, anh cực kỳ yếu, cực kỳ cần Đường Đường bồi bổ.”
“Vậy tối nay, làm phiền Đường Đường nhé?”
Lục Trường Chinh mỉm cười, hôn lên gương mặt nghiêm túc của cô gái nhỏ, rồi chậm rãi hôn dọc theo hàng chân mày và đôi mắt cô.
Giang Đường chớp mắt, vẫn còn nghi hoặc.
“Chỉ tối nay thôi à?”
“Không, không phải, là từ nay về sau, mỗi một đêm, mỗi một ngày, anh đều cần Đường Đường dịu dàng chăm sóc.”
“Vậy được rồi…”
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, dùng sức kéo anh lại gần hơn, thì thầm bên tai.
“Anh phải cố gắng đấy!”
“Được!”
…
Sóng lớn cuộn trào, chớp mắt trời đã sáng.
Giang Đường tinh thần sảng khoái thức dậy đi làm, Lục Trường Chinh cũng giống như vừa uống một liều thuốc bổ đại bổ thập toàn, tinh thần hăng hái, khí sắc rạng ngời.
Sáng sớm, Thành Quốc Viễn đưa vợ đi làm, tình cờ gặp đúng lúc anh vợ và chị dâu cũng chuẩn bị xuất phát.
Chị dâu thì không có gì đáng nói, ngày nào cũng trắng đến phát sáng, Thành Quốc Viễn nhìn mãi cũng quen rồi.
Nhưng anh vợ anh—một người đàn ông rắn rỏi, thô kệch, làm sao có thể mặt mày hớn hở, tinh thần phấn chấn đến mức này?
Có phải đây là cách gián tiếp khoe khoang, ám chỉ rằng những ngày tháng không có vợ bầu bí thật là sung sướng không?
Rõ ràng anh cũng có vợ, không còn là kẻ cô đơn lẻ bóng nữa.
Nhưng nghĩ đến cuộc sống hiện tại của anh vợ, anh vẫn thấy vô cùng ghen tị.
Thành Quốc Viễn không nhịn được quay đầu, liếc nhìn cô vợ nhỏ bên cạnh, ánh mắt dừng lại ở bụng dưới đã hơi nhô lên của Hà Văn Tĩnh.
Hà Văn Tĩnh khó hiểu chớp mắt.
“Sao thế?
Anh quên gì à?”
“Không… không có gì.”
Thành Quốc Viễn lập tức hoàn hồn, vội hỏi:
“Trời lạnh lắm, em mặc thế này có đủ ấm không?
Có cần quay lại lấy thêm áo khoác không?”
“Không cần đâu, không lạnh lắm.”
“Thật không lạnh à?”
“Không lạnh mà, trước khi ra cửa anh cũng đã hỏi rồi, quên rồi sao?”
Hà Văn Tĩnh bật cười, không hiểu sao Thành Quốc Viễn hôm nay lại căng thẳng như vậy.
Thành Quốc Viễn lúc này mới gật đầu, quay người, cẩn thận dắt xe đạp, từng bước từng bước đưa vợ đi làm.
Cuộc sống của anh vợ bây giờ, anh có muốn cũng không thể có được.
Nhưng rồi sẽ có một ngày, cuộc sống hiện tại của anh, anh vợ cũng sẽ trải qua thôi.
Đến lúc đó, người rạng rỡ, xuân phong đắc ý chính là anh!
Thời thế thay đổi, chờ đấy mà xem!
Hừ hừ!
Mới cưới chưa lâu đã lập tức trở thành ông bố tương lai, Thành Quốc Viễn chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
…
Giang Đường và Lục Trường Chinh hoàn toàn không biết Thành Quốc Viễn đang nghĩ gì.
Mỗi ngày, cô đều đi làm đúng giờ, tan làm đúng giờ, quy luật đến mức chính xác như đồng hồ.
Ở xưởng cơ khí, ngoài những trao đổi chuyên môn với sư phụ của mình – Tần Quốc Thăng, phần lớn thời gian cô đều là một người ít nói.
Người khác không hỏi, cô tuyệt đối sẽ không chủ động mở miệng.
La Linh lén quan sát Giang Đường suốt một tháng, nhưng chẳng phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Khi nói chuyện riêng với Hứa Quốc Xương về Giang Đường, La Linh đánh giá rằng cô ta chỉ là một người có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng đầu óc lại ngốc nghếch.
Một kẻ ngốc hoàn toàn.
…
Tối nay, Hứa Quốc Xương không về nhà.
Hắn ở lại chỗ của La Linh.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Lúc này, hắn đang cầm điếu thuốc trong tay, một tay khác ôm lấy vai La Linh, tựa vào giường nghe cô ta báo cáo tình hình điều tra suốt một tháng qua.
“Bọn họ không cho em vào phòng làm việc, em chỉ có thể ở văn phòng ngoài, rót trà rót nước.”
Nhắc đến đây, La Linh cảm thấy cực kỳ ấm ức.
Nếu không phải vì muốn điều tra xem Tần Quốc Thăng và nhóm của ông ta có thực sự nghiên cứu thành công linh kiện tự sản xuất hay không, ai lại đi làm chân sai vặt rót trà bưng nước cho bọn họ chứ?
Ở dây chuyền sản xuất mà lười biếng một chút, mỗi tháng vẫn có lương đều đặn, chẳng phải thoải mái hơn bây giờ nhiều sao?
Sắc mặt Hứa Quốc Xương vẫn bình thản, không có chút biến đổi cảm xúc nào.
Hắn hít một hơi thuốc, chậm rãi phả ra khói trắng, rồi nhàn nhạt nói:
“Chẳng phải em vẫn luôn muốn tôi ngăn cản bọn họ tự nghiên cứu sản phẩm sao?
Tôi sắp xếp em vào văn phòng của Tần Quốc Thăng, chính là để em tự mình xác nhận xem bọn họ có thực sự nghiên cứu thành công hay chưa.”
“Lão Hứa, anh làm vậy rõ ràng là làm khó em mà.”
La Linh chu môi, ngón tay trỏ khẽ chọc vào ngực Hứa Quốc Xương.
“Em bây giờ chỉ là một trợ lý sinh hoạt bên ngoài, hoàn toàn không thể tiếp cận vào phần cốt lõi của bọn họ.”
“Muốn em phán đoán chính xác vẫn hơi khó.
Chuyện này, vẫn phải trông chờ vào anh thôi.”
Ngón tay La Linh lướt qua lớp áo lót mỏng của hắn, như vô tình nhưng lại cố ý mà cào nhẹ lên da thịt hắn.
Giữa một người đàn ông và một người phụ nữ trưởng thành, những động tác như vậy có ý nghĩa gì, không cần nói cũng hiểu.
Huống hồ, hai người vừa mới quấn quýt một trận xong.
Hứa Quốc Xương dụi tắt điếu thuốc, trở mình, lại một lần nữa kéo người phụ nữ bên cạnh vào vòng tay.
…
Nhà họ Hứa.
Lưu Lan đã đi ngủ từ sớm.
Khoảng mười một giờ đêm, bà chợt nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Là Hứa Hạo Nhiên.
Bà lập tức bò dậy, chạy ra mở cửa cho con trai.
“Hạo Nhiên, sao giờ này con mới về?
Con đi uống rượu à?”
Lưu Lan vội đỡ con trai vào nhà, trong sự lo lắng lại mang theo chút nhẹ nhõm.
“May mà hôm nay ba con tăng ca ở xưởng không về, nếu không con lại bị mắng rồi.”
Nghe vậy, bước chân Hứa Hạo Nhiên khựng lại, hắn ngẩng đầu nhìn mẹ.
“Ba nói với mẹ là ông ấy đang tăng ca à?”
“Đúng vậy, chẳng phải sắp đến kỳ bầu cử rồi sao?
Tuần sau sẽ chọn ban lãnh đạo mới, ba con muốn tạo ấn tượng tốt với các nhân viên lâu năm trong xưởng, nên mấy ngày nay đều ở lại xưởng làm việc, ăn ngủ luôn ở đó.”
“Hôm nay mẹ còn mang chăn đến cho ba con nữa.”
“Trời lạnh như vậy, không biết ba con ngủ trong văn phòng thế nào nữa, haiz…”
Nói đến đây, Lưu Lan không khỏi đau lòng và lo lắng.
Chồng bà đã làm việc ở xưởng mấy chục năm, nhưng vẫn chưa thể ngồi lên vị trí giám đốc chính thức.
Lần này, vì muốn tranh chức, ông ta thậm chí không dám về nhà, ngày nào cũng tăng ca, thức khuya, mệt thì ngủ luôn trong văn phòng.
Sự vất vả này, không phải ai cũng chịu đựng được.
Chỉ nghĩ đến thôi, bà đã thấy đau lòng vô cùng.
Hứa Hạo Nhiên tuy không cảm tính như mẹ, nhưng hắn cũng cảm thấy ba mình thật sự rất khổ cực.
“Mẹ, ngày mai mẹ nấu ít canh đi, con mang đến cho ba.”
“Ừ, được.”
Hai mẹ con trò chuyện mấy câu, toàn bộ đều là quan tâm đến Hứa Quốc Xương.
Thế nhưng, người đàn ông được bọn họ lo lắng lúc này… lại đang ở trên giường của một người phụ nữ khác, vui vẻ tận hưởng.
…
Khu nhà tập thể.
Giang Đường đã thay đồ ngủ nhưng vẫn chưa vội đi ngủ.
Cô ngồi xếp bằng trên giường, mắt mở to nhìn thứ trong tay, chớp chớp mắt đầy kinh ngạc.
“Hai người bọn họ đã ngủ với nhau lâu như vậy rồi sao?”
“Nếu báo cáo chuyện này lên ủy ban, liệu bọn họ có bị bắt không?
Có khi nào bị đưa xuống nông trường lao động cải tạo không?”
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Trường Chinh, chờ anh trả lời.
Lục Trường Chinh cười, đưa tay xoa đầu cô.
“Có.”
“Vậy… anh nghĩ xem, em có nên để bọn họ bị đày xuống nông trường không?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay