Tìm một người như ba cô bé, hoặc giống như chú Thành, chú Triệu, chú Trương…
“Mẹ, Thần Hi còn nhỏ mà.”
Lục Trường Chinh, người hiếm khi phản bác mẹ mình, lần này lại vô thức phản đối ngay khi nghe bà nói vậy:
“Sau này, dù con gái lớn lên mà không muốn lấy chồng cũng không sao, ba nuôi được.”
Dường như bất cứ người cha nào cũng khó lòng chấp nhận chuyện con gái mình bên cạnh một người đàn ông khác.
Hà Lệ Hoa sực tỉnh, nhận ra mình lỡ lời, liền bật cười, rồi cúi xuống dịu dàng dỗ cháu gái:
“Là lỗi của bà nội, bà không nên nói về Thần Hi như vậy.
Thần Hi của chúng ta ngoan nhất, sau này người muốn cưới con chắc chắn sẽ xếp hàng dài ngoài cửa.”
Cả nhà vui vẻ trò chuyện, ba người lớn bế ba đứa trẻ, đi qua hành lang đến phòng bếp để ăn tối.
Hành lang bên ngoài nối thẳng đến cửa bếp, dù là ngày mưa hay ngày tuyết, vẫn có thể đi qua mà không lo ướt quần áo.
Năm ngoái, Lục Trường Chinh đã làm rất nhiều rèm trúc, treo phía trên mái hiên, buông xuống tận mặt đất, giúp chắn gió lạnh đáng kể.
Băng qua hành lang do anh sửa lại, cả nhà bước vào căn bếp ấm áp.
Trong bếp, lửa trong bếp lò cháy rực, trên bàn đặt những món ăn nóng hổi, bốc khói nghi ngút.
Cả sáu người ngồi vào vị trí, vừa ăn tối vừa trò chuyện vui vẻ.
Cuối cùng, Hà Lệ Hoa, người đã kìm nén suốt bữa, cũng không nhịn được mà cẩn thận hỏi Giang Đường:
“Thi thế nào rồi con?”
Giang Đường vẫn giữ nguyên câu trả lời đã nói với Tần Quốc Thăng, lặp lại cho bà nghe một lần nữa.
Khi Hà Lệ Hoa nghe thấy Giang Đường có khả năng đạt điểm tuyệt đối, bà sững sờ đến mức suýt đánh rơi đôi đũa.
Không phải chứ, Đường Đường nhà bà… chẳng phải mới chỉ học đến cấp hai thôi sao?
“Mẹ, mẹ quên rồi à?
Sư phụ của Đường Đường là kỹ sư Tần đấy, ông ấy là người tốt nghiệp đại học chính quy mà.”
Lục Trường Chinh vừa gắp một miếng thịt cho vợ, vừa tiện thể giải thích cho mẹ mình.
Hà Lệ Hoa bị câu nói này đánh thức, lập tức bừng tỉnh: đúng rồi!
Đường Đường nhà bà có danh sư chỉ dạy.
Dù chỉ mới tốt nghiệp cấp hai thì sao chứ?
Đường Đường vốn thông minh, lại có người thầy giỏi như vậy kèm cặp, việc đạt thành tích cao là điều hiển nhiên.
Hoàn toàn không cần kinh ngạc!
Sau khi hiểu ra điều này, Hà Lệ Hoa cũng không còn lấn cấn nữa.
Bà vừa chăm chú quan sát cháu trai ăn cơm, vừa bắt đầu suy nghĩ: đợi đến lúc Đường Đường đi học đại học, bà cần chuẩn bị những gì cho con bé đây?
…
Buổi tối.
Giang Đường cuộn tròn trong lòng Lục Trường Chinh, lắng nghe nhịp tim vững chãi của anh, cô hơi chu môi, giọng có chút rầu rĩ:
“Từ bây giờ, bắt đầu đếm ngược đến ngày đi học rồi sao?”
Lục Trường Chinh khẽ cười, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt lưng cô: “Đừng chán nản, đại học rất vui, đến đó rồi em sẽ thích thôi.”
“Không có Lục Trường Chinh thì chẳng vui chút nào.”
“Đường Đường…”
Những lời đơn thuần ấy, cùng sự ỷ lại vô hạn của cô, khiến trái tim anh mềm nhũn.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc cô: “Anh sẽ đến.”
“Anh sẽ ở nơi gần em nhất.”
“Anh không được lừa em đâu đấy.”
Giang Đường ngẩng mặt lên, nhìn anh đòi một câu trả lời chắc chắn.
Lục Trường Chinh trịnh trọng gật đầu.
“Anh sẽ không lừa Đường Đường đâu.”
“Lục Trường Chinh là tốt nhất!”
Giang Đường nhận được câu trả lời như ý, liền tựa đầu lên ngực Lục Trường Chinh, ngón tay nghịch ngợm nhéo nhéo cơ bụng rắn chắc của anh, vừa lười biếng vừa thong thả trò chuyện.
“Sau khi em đi học, chúng ta sẽ rất lâu mới gặp nhau một lần.
Hay là trước khi đi, em để lại một túi máu ở nhà nhé?”
“Đường Đường…”
Lục Trường Chinh bật cười, cô vợ nhỏ của anh sao mà đáng yêu thế này?
“Không cần đâu.”
“Nhưng mà em đi rồi, không ai bồi bổ cho anh nữa!”
Nếu cô để lại một túi máu ở nhà, thỉnh thoảng anh còn có thể uống một chút để dưỡng thân…
Giang Đường không thấy ý tưởng này có gì kỳ lạ.
Nhưng Lục Trường Chinh chỉ cần nghĩ đến cảnh đó là đã thấy đau lòng.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Anh không nhịn được siết cô chặt hơn, chỉ hận không thể đem cô khảm sâu vào xương tủy để yêu thương.
“Đường Đường, bây giờ anh rất khỏe, không cần phải bồi bổ thêm đâu.”
“Nhưng vẫn không bằng em.”
Giang Đường quả quyết.
Lục Trường Chinh dở khóc dở cười: “Đường Đường, em quên rồi à?
Em từng nói, tính từ lúc em có ký ức, em đã hơn anh 773 tuổi rồi.
Anh còn phải cố gắng theo kịp em, làm sao có thể so ngay bây giờ được?”
Giang Đường chớp mắt, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
“Vậy sau này anh phải gọi em là chị à?”
Nhưng không đúng lắm, khoảng cách giữa hai người họ đâu phải quan hệ chị-em…
Mà là tổ tiên với hậu duệ mới đúng!
Cô nghiêm túc gật đầu: “Không được gọi là chị, hơn bảy trăm tuổi thì phải gọi là tổ tông rồi!”
Lục Trường Chinh bật cười, nâng cằm cô lên, cưng chiều nói:
“Được, được, được, đồng chí Giang Đường chính là tổ tông của anh, là tiểu tổ tông của anh!”
Khoé môi anh cong lên, giọng nói đầy dịu dàng.
Anh dỗ dành cô, ôm vào lòng, hôn hít cưng nựng, rồi tranh thủ thời gian ở nhà để bồi bổ thêm một chút.
Tối hôm đó, trong phòng ngủ vốn còn tiếng trò chuyện khe khẽ, chẳng bao lâu liền im bặt.
Chỉ còn sót lại vài tiếng nức nở thoảng qua, lúc có lúc không.
Bên ngoài, tuyết đọng nặng trĩu đè gãy cành cây, nhánh cây rơi xuống đất phát ra tiếng “rắc” giòn tan.
Không biết có phải ai đó đang bước qua lớp tuyết dày, giẫm nát bông tuyết dưới đế giày, hay là chiếc giường gỗ kia chịu phải lực va chạm quá lớn?
Chỉ biết rằng, trong đêm tuyết tĩnh mịch này, âm thanh kẽo kẹt, kẽo kẹt kéo dài thật lâu mới chịu dừng lại.
…
Sáng hôm sau.
Vì có việc ở đơn vị, Lục Trường Chinh phải dậy từ sáng sớm, tinh thần phấn chấn đi làm.
Trước khi đi, anh còn dặn dò Hà Lệ Hoa không cần làm bữa sáng, anh đã mua từ căng-tin mang về, để ấm trong nồi, chờ Đường Đường dậy là có thể ăn ngay.
Giang Đường theo thói quen sinh hoạt thường ngày mà tỉnh dậy.
Tối qua bị hành hơi quá, sáng nay cô vẫn còn hơi buồn ngủ, ngáp một cái, xoa xoa vùng eo có chút mỏi nhừ, rồi khoác áo bước ra ngoài rửa mặt.
Hà Lệ Hoa thấy con dâu dậy, liền mỉm cười nói:
“Đường Đường dậy rồi à?
Trường Chinh đã để bữa sáng ấm trong nồi rồi, có sữa đậu nành, quẩy chiên, còn có cả bánh bao nữa.”
Hà Lệ Hoa đang trông ba đứa cháu ăn sáng.
Bữa sáng của bọn trẻ không giống người lớn, mà là cháo thịt nạc.
“Mẹ đã ăn chưa?”
Giang Đường bước tới, ngồi xổm xuống trêu đùa bọn trẻ, không quên hỏi mẹ chồng đã ăn sáng chưa.
“Mẹ chưa đói, Đường Đường con ăn trước đi.
Ăn no rồi còn đi làm nữa.”
Nói xong, Hà Lệ Hoa ngừng lại một chút, rồi dịu dàng dặn dò thêm:
“Con phải ăn nhiều vào, dạo này gầy đi rồi, phải bồi bổ nhiều một chút.”
“Mẹ, chúng ta cùng ăn đi.”
Giang Đường đứng dậy, vào bếp bưng bữa sáng đặt lên chiếc bàn thấp trong phòng khách, lấy một chiếc đệm dựa do Hà Lệ Hoa tự may rồi ngồi xuống.
Cô lấy phần của Hà Lệ Hoa, đưa đến trước mặt bà.
“Mẹ ăn đi ạ.”
“Đường Đường, con cứ ăn trước, đừng lo cho mẹ.
Đợi ba đứa nhỏ ăn xong, mẹ sẽ ăn sau.”
“Mẹ, chúng phải học cách tự lập chứ.”
Giang Đường không để bà từ chối, liền nhét chiếc bánh bao thịt vào tay bà, còn rất nghiêm túc nói:
“Khi con còn nhỏ, con đã tự uống nước, tự ăn đất rồi.”
“Lúc đó chẳng có ai giúp đỡ, con đều tự chăm sóc bản thân.”
“Ba đứa nhỏ tuy còn nhỏ, nhưng cũng có thể tự lo cho mình.
Mẹ đừng quá lo lắng.”
Hà Lệ Hoa nghe vậy, lập tức liên tưởng đến hoàn cảnh Giang Đường từng trải qua, trong lòng chua xót như bị ai nhét cả quả chanh vào, đau đến khó chịu.
Bà khẽ thở dài, thì thầm: “Anh trai con đúng là hồ đồ.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay