Những người còn ở lại hầu hết đều là đồng nghiệp của Tạ Tư Tư hoặc mấy “bạn nhựa” mới quen trong ngày. Bọn họ cố tình lớn tiếng an ủi:
“Tư Tư à, cậu đừng chấp nhặt với loại người như thế, có mấy cô gái nhìn ngoài thì xinh đẹp, nhưng trong lòng lại đen tối. Tự mình bị lộ lưng thì cảm thấy mất mặt, liền sinh chuyện muốn kéo người khác xuống nước.”
Cứ như sợ Mạnh Du Du không nghe thấy.
“Đúng vậy đó, Tư Tư đừng buồn, tụi mình đều đứng về phía cậu! Chuyện này không thể bỏ qua được! Tự dưng bị người ta bôi nhọ mà không có bằng chứng rõ ràng, hôm nay nhất định phải bắt cô ta xin lỗi cậu trước mặt mọi người mới được!”
…
Mạnh Du Du nghiến chặt môi, không nói một lời, lưng vẫn thẳng tắp như cột cờ, ánh mắt chăm chú dán chặt vào cuối hành lang. Không ai biết rốt cuộc cô đang chờ gì.
Ánh đèn vàng nhạt nơi hành lang tạo ra từng mảng sáng tối xen kẽ, không khí như đông đặc.
Một tràng tiếng chạy gấp gáp vang lên từ xa, cuối hành lang dần hiện ra một bóng người cao lớn đang lao tới.
Dưới ánh sáng chập chờn từ trần nhà, gương mặt anh lúc sáng lúc tối, bước chân vững chãi, khí thế mãnh liệt.
Càng lúc càng gần, thân hình người đàn ông dần rõ nét — trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng theo từng bước chạy.
Không hiểu vì sao, Mạnh Du Du cảm thấy mình có thể nghe rõ cả tiếng thở của anh.
Ai nói anh hùng phải cưỡi mây ngũ sắc mà đến?
Rõ ràng chạy bộ đến cũng đẹp trai chết người!
Chỉ chớp mắt, Hách Thanh Sơn đã đứng trước mặt cô, hơi thở gấp gáp, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy cô, giọng khàn khàn đầy dịu dàng:
“Đến trễ rồi?”
Một câu nói bình thường, phối với giọng điệu hiếm hoi mang theo một chút mềm mỏng, lại khiến trái tim Mạnh Du Du khẽ chấn động — trong đầu cô tự động tiếp nối bốn chữ: “Bị ức hiếp rồi?”
Một luồng ủy khuất muộn màng dâng lên như thủy triều, đè nén trong lòng bao lâu giờ bỗng bùng nổ, mắt bỗng cay xè, sống mũi ê ẩm, rất muốn khóc.
Cô ngẩn người gật đầu… rồi lập tức vội lắc mạnh đầu như chối bỏ.
Hách Thanh Sơn dịu giọng:
“Đừng sợ.”
Anh bước lên trước, che chắn cho cô, đối diện với nhóm Tạ Tư Tư. Cả người tỏa ra khí thế lạnh lẽo như gió bấc, ánh mắt lạnh băng, sát khí ẩn hiện.
Mạnh Du Du ngẩng đầu nhìn bóng lưng to lớn của người đàn ông trước mặt, lòng rối bời — vừa như bị nước chanh chạm vào đầu lưỡi, lại như vừa ngậm một viên đường. Vị chua ngọt hòa quyện lạ thường.
Hách Thanh Sơn liếc xuống cây kéo trong tay Vương Đào, lông mày hơi nhướng lên, giọng bình tĩnh mà lạnh lẽo:
“Cây kéo này, lấy từ túi của cô đúng không?”
Ánh mắt anh như mũi tên, đột ngột chuyển hướng, nhắm thẳng vào Tạ Tư Tư.
Cô ta vốn còn nghênh cằm, nụ cười đắc ý chưa tan, gặp phải uy thế áp đảo của anh lập tức như bị tạt gáo nước lạnh, nụ cười đông cứng trên mặt. Cổ họng như bị bóp chặt, mãi mới rặn ra được một chữ:
“Phải…”
Hách Thanh Sơn không rời mắt, áp lực từ thân hình cao lớn như đè ép lên người đối phương, bước lên một bước nữa, khí thế càng thêm dày đặc:
“Cây kéo đó là của cô?”
Ánh nhìn như muốn xuyên thấu lòng dạ đối phương, khiến tim Tạ Tư Tư run rẩy, đầu gối cũng bắt đầu mềm nhũn, giọng nói run rẩy rõ rệt hơn:
“Là… là của tôi…”
Thái độ kiêu căng khi trước đã bay sạch, chỉ còn lại một thân hoảng loạn, rõ ràng muốn rút lui mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lông mày Hách Thanh Sơn khẽ nhíu, giọng nói bỗng lạnh lẽo như thép, từng chữ như tiếng gõ của búa tòa tuyên án:
“Cô đang nói dối!”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Dứt lời, anh không buồn liếc nhìn Tạ Tư Tư thêm lần nào, sải bước dài tiến về phía Vương Đào.
Chỉ thấy anh đưa tay vào túi áo, rút ra hai chiếc kéo, kiểu dáng giống hệt cây kéo trong tay Vương Đào, giơ ra trước mặt ông, giọng trầm ổn mà dứt khoát:
“Đây là hai chiếc kéo tôi lấy từ phòng dụng cụ tầng ba của nhà hàng quốc doanh, là dụng cụ họ dùng để tỉa cây cảnh trong sảnh. Để quản lý đồng bộ, nhà hàng gắn mã số đặc biệt cho từng món đồ, với tiền tố ‘GYFD’, phần số phía sau sẽ thay đổi tùy theo vật dụng cụ thể.”
“Hai chiếc tôi đang cầm có mã lần lượt là ‘GYFD JD001’ và ‘GYFD JD003’. Nếu không có gì bất ngờ thì cái trong túi Tạ Tư Tư chính là ‘GYFD JD002’. Cô ta rất có thể đã tiện tay lấy trộm cây kéo của nhân viên hậu cần khi đi ngang qua hành lang trước giờ vũ hội.”
“Chủ tịch Vương, làm phiền ông xác minh giùm.”
Vương Đào nghe vậy lập tức cúi đầu kiểm tra kỹ cây kéo trong tay. Quả nhiên, ở mặt trong cán kéo có khắc dãy số nhỏ, dù đã cũ, phần cao su mòn sần sùi, vết trầy xước chằng chịt, nhưng chuỗi ký tự “GYFD JD002” vẫn rõ ràng.
Sắc mặt Vương Đào lập tức trầm xuống, gân xanh trên trán lồ lộ, ông đột ngột quay phắt lại, giơ thẳng kéo ra trước mặt Tạ Tư Tư, giọng cao vút đầy tức giận:
“Tạ Tư Tư! Tự cô xem đi! Còn gì để cãi nữa?!”
Tạ Tư Tư thân hình loạng choạng, vội vàng giật lấy kéo, mắt mở to đầy kinh hãi. Khi nhìn thấy dãy số khắc ngay ngắn, rõ mồn một trên cán, ánh sáng trong mắt cô hoàn toàn ụp tắt, bờ vai sụp xuống như bóng bay bị xì hơi, mềm nhũn rũ rượi.
Những cô gái vừa mới nãy còn la lối bênh vực cô ta, giờ phút này đồng loạt im như thóc, ai nấy đều vờ như chưa từng quen biết cô.
Hách Thanh Sơn lên tiếng đúng lúc, giọng tưởng như bình thản nhưng bên trong ẩn chứa uy nghi khó cưỡng:
“Chủ tịch Vương, sự việc đã rõ ràng. Tạ Tư Tư cố ý phá hoại khóa váy của đồng chí Mạnh Du Du, gây tổn hại nghiêm trọng đến tinh thần của cô ấy.”
“Chúng tôi đến đây với thiện ý, tham gia một buổi giao lưu vui vẻ giữa các đơn vị. Không ai muốn chuyện như vậy xảy ra. Nhưng nếu đã xảy ra, thì tôi — với tư cách người của đơn vị biên phòng 624 — tuyệt đối không thể làm ngơ.”
“Mong chủ tịch có thể đại diện cho xưởng dệt, đưa ra một lời giải thích thỏa đáng — cho đồng chí Mạnh Du Du, và cho cả đơn vị 624.”
Vương Đào toát mồ hôi hột, vội đưa tay lau trán, sắc mặt vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, cuống quýt mở lời:
“Là lỗi quản lý nhân sự của chúng tôi! Để xảy ra chuyện như vậy thật sự rất xin lỗi!”
“Tôi lập tức yêu cầu Tạ Tư Tư xin lỗi đồng chí Mạnh Du Du! Chiếc váy sẽ được bồi thường theo giá thực tế, ngoài ra về tinh thần — chúng tôi bồi thường thêm 100 đồng, không thiếu một xu!”
“Ngày mai tôi sẽ báo cáo đầy đủ vụ việc lên cấp trên, khi có quyết định xử lý chính thức về Tạ Tư Tư, tôi sẽ phái người thông báo cho phía các anh. Chắc chắn sẽ có một lời giải thích công bằng!”
Dứt lời, ông trừng mắt quát:
“Còn không mau xin lỗi đồng chí Mạnh Du Du?!”
Tạ Tư Tư toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch lấm tấm đỏ, chần chừ mãi mới lí nhí cúi đầu:
“Đồng chí… đồng chí Mạnh Du Du… tôi sai rồi… là tôi nhất thời hồ đồ… tôi xin lỗi cô…”
Cuối câu còn mang theo một chút giả vờ nghẹn ngào, chẳng biết thật hay giả.
…
Trò hề chính thức hạ màn. Vương Đào mặt đen như than dẫn cả nhóm người xưởng dệt rút lui.
Hành lang chỉ còn lại hai người lặng lẽ đứng cạnh nhau.
Mạnh Du Du không chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Hách Thanh Sơn.
Hách Thanh Sơn thấy vậy thì hơi nghi hoặc, nhẹ nhàng hỏi:
“Sao thế? Mặt tôi có dính gì à?”
Mạnh Du Du gật đầu rất nghiêm túc, rút từ túi ra một chiếc khăn tay nhỏ, kiễng chân, nhẹ nhàng lau trán cho anh, miệng lẩm bẩm:
“Sao trên đầu toàn vết gỉ thế này…”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.