Sáng sớm hôm sau.
Hách Thanh Sơn khẽ nhấc chân cô gái đang gác trên bụng mình ra, lại chậm rãi rút tay khỏi sau lưng cô, lén lút xuống giường. Vừa xỏ một chân vào dép chưa kịp chỉnh cho ngay ngắn, phía sau đã truyền đến tiếng động, rồi ngay sau đó, vòng eo anh bị một đôi tay trắng mịn như cành sen ôm chặt lấy.
Giọng cô gái ngái ngủ, có chút nghẹt mũi:
“Anh làm gì vậy?”
Bị ôm từ phía sau, Hách Thanh Sơn không tiện quay đầu lại:
“Không còn sớm nữa, anh phải về phòng rồi. Trễ chút nữa là bà ngoại dậy đó.”
Mạnh Du Du lờ mờ nhớ lại lời anh nói tối qua, khẽ buông tay, rồi lăn ngược lại giường, mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm như chưa tỉnh hẳn:
“Vậy anh đi đi, em ngủ thêm chút nữa.”
Hách Thanh Sơn rón rén bước đến bên cửa sổ, cúi người nhẹ vén một góc rèm. Một tia sáng nhàn nhạt lập tức xuyên qua, len vào trong phòng. Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài — ánh vàng nhẹ phủ lên đường viền của cây bồ đề, sân vắng lặng không một bóng người.
Thu ánh mắt về, ánh nhìn vô tình quét qua mặt bàn cạnh cửa sổ — chỗ đó đặt một xấp giấy công văn nền trắng sọc đỏ. Trang trên cùng viết dang dở, chữ đen kín đến hơn hai phần ba mặt giấy, tựa hồ còn chưa viết xong. Đè trên tờ giấy là một cây bút máy màu vàng kim. Phía trên đề dòng chữ tiêu đề bằng bút lông nét hành thư sắc sảo:
“Đơn xin gia hạn công tác tại vị trí phiên dịch viên đơn vị biên phòng 624.”
Ánh mắt Hách Thanh Sơn hơi biến đổi.
Lúc này, từ giường vang lên giọng trêu chọc:
“Doanh trưởng Hách, dáng vẻ rón rén của anh bây giờ chẳng khác nào trộm… mà còn là trộm hoa. Nếu ngoài kia có người, anh tính không đi luôn à?”
Anh buông góc rèm, quay về giường ngồi xuống, nghiêm túc hỏi:
“Sao lại muốn xin gia hạn ở lại đây?”
Mạnh Du Du trở mình, quay mặt về phía anh, giọng ồm ồm:
“Chẳng lẽ anh muốn yêu xa?”
Rồi nửa đùa nửa thật nói tiếp:
“Không phải anh hay kêu thiếu cảm giác an toàn sao?”
Nói xong, cô lăn đầu tới bên đùi anh, ngửa mặt nhìn lên, ngón tay khẽ gãi gãi cằm anh như đang chọc mèo, miệng cong cong cười:
“Biết là anh không nỡ xa em, nên em thương tình ở lại cho anh đỡ nhớ.”
Người đàn ông bình tĩnh phân tích:
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Thủ đô có tương lai phát triển tốt hơn. Cơ hội nhiều, nguồn lực tập trung, hơn nữa người thân của em hầu hết đều ở đó. Nếu em quay về, sẽ thuận lợi hơn cho con đường thăng tiến sau này.”
Nghe vậy, cô chỉ hờ hững “ồ” một tiếng, ngón tay chuyển hướng, khựng lại trên chỗ nhô cao nơi cổ anh, rồi nhẹ nhàng chọc vào yết hầu của anh — như đang nghiên cứu món đồ chơi mới mẻ. Cô nhìn chăm chú nơi yết hầu ấy phập phồng một lượt, lại chọc thêm cái nữa, vừa đùa vừa nói:
“Thật ra… cũng không hẳn vì anh. Em thích công việc ở đây. Em cũng rất thích 624. Em thấy công việc ở biên giới rất có ý nghĩa, nên muốn ở lại thêm một thời gian.
Em có bàn với ba mẹ rồi, họ cũng bảo em nên rèn luyện thêm ở vùng biên một thời gian rồi hãy quay về, cũng tốt cho sự nghiệp.”
Cổ anh bị cô trêu đến ngứa, hơi thở cũng dần nóng, thậm chí có chút khô khốc. Nhưng anh không né tránh, mặc cô đùa giỡn, chỉ thấp giọng nói:
“Ừ, chỉ cần em nghĩ kỹ là được. Mỗi lựa chọn đều có mặt được mất. Anh chỉ sợ em chỉ là bốc đồng, nên mới hỏi thêm mấy câu.”
Cuối cùng, Mạnh Du Du cũng chịu buông tha cho mấy ngón tay nghịch ngợm kia. Hách Thanh Sơn cúi đầu liền bắt gặp ánh mắt cô sáng rực, đảo vòng vòng như đang ủ mưu, khóe miệng cong lên thành nụ cười gian.
Rồi cô ngoắc tay, làm bộ làm tịch:
“Lại đây nào~”
Giọng dẻo quẹo, mềm oặt — đúng chuẩn kiểu làm nũng dụ người.
Nhìn bộ dạng cô lúc này, giống hệt một con hồ ly nhỏ bụng dạ đầy mưu mô, chỉ chờ anh tự dâng lên tận miệng.
Trực giác nói với Hách Thanh Sơn rằng — phía trước có bẫy.
Nhưng lại chẳng đỡ nổi đôi mắt long lanh của cô, như đang giăng lưới, quấn lấy anh, kéo anh cúi đầu, ép anh cúi mình tiến đến gần.
Không cách nào khống chế, anh như một tín đồ cam tâm tình nguyện phủ phục, tâm phục khẩu phục.
Mạnh Du Du vòng tay ôm lấy cổ anh đang cúi xuống, mượn lực hơi nâng đầu, ghé vào tai anh thì thầm, hơi thở ấm nóng phả bên tai:
“Doanh trưởng Hách ngon lành thế này… không chạy mau là em ăn mất đó.”
“Ăn cái gì…” – Hách Thanh Sơn vừa định hỏi, chợt ngừng bặt.
Lúc nhận ra cô đang ám chỉ gì, vành tai anh đã đỏ ửng đến mức muốn nhỏ máu.
Cô thì suốt ngày trách anh cứ hễ không vừa ý là hôn, là ức hiếp người ta, nhưng cô thì sao? Những trò quái chiêu kiểu này anh đâu có đỡ được, không báo trước, không dấu hiệu, đến là tới, nói gì cũng dám, làm gì cũng không ngại — chẳng thèm nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Doanh trưởng Hách gần như chạy trối chết khỏi phòng Mạnh Du Du.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.