Cô ấy trông rất nhẹ nhàng, thậm chí không có vẻ gì là đang cố sức.
Cả phòng bệnh đầy những y bác sĩ…
Không phải chứ?
Vị chị dâu này, lại mạnh mẽ đến thế sao?
Nhìn thì có vẻ yếu đuối, thế mà lại có sức mạnh kinh người thế này?
Một y tá trẻ tuổi không kìm được như các đồng nghiệp khác, tò mò hỏi:
“À…
Chị dâu, Phó đoàn Lục, không nặng sao ạ?”
“Ừm, không nặng, anh ấy rất nhẹ.”
Giang Đường trả lời một cách hết sức nghiêm túc.
Mọi người trong phòng: …
Giờ các chị dâu đều thích trêu chọc người khác thế này à?
Một người cao hơn mét tám, dù có gầy một chút cũng phải nặng tầm bảy mươi, tám mươi cân chứ?
Vậy mà một cô gái trông chưa đến năm mươi cân lại bảo là không nặng chút nào?
Đúng là chuyện lạ hiếm thấy.
“Các anh chị còn việc gì nữa không?”
Giang Đường nhìn các bác sĩ, y tá trong phòng với vẻ khó hiểu:
“Nếu không có việc gì thì ra ngoài đi, tôi muốn ngủ rồi.”
Mọi người: …
Cô ấy định ngủ ở đây sao?
Đúng lúc mọi người còn chưa biết phải hiểu lời Giang Đường thế nào, Trương Viễn – người chưa về nhà – bước vào phòng bệnh.
“Cô định ngủ ở đây?”
Anh ta hỏi Giang Đường.
Cô gật đầu.
“Không được sao?”
“Không phải, được chứ, tất nhiên là được.”
Trương Viễn chỉ vào bình truyền dịch của Lục Trường Chinh, “Nhưng cô không phải đến đây để trông chừng anh ấy truyền nước sao?
Lỡ một lát nữa hết thuốc thì sao?”
“Thì các anh thay giúp chứ sao.”
Giang Đường chớp chớp mắt, không hiểu nổi câu hỏi của Trương Viễn.
“Tôi đâu phải bác sĩ, các anh mới là bác sĩ, thuốc hết rồi thì đương nhiên là các anh đến thay thôi.”
“Ờ…”
Cô ấy đã biết là sẽ gọi bọn họ đến thay, vậy sao vẫn dám ngủ ở đây chứ?
Trương Viễn cảm thấy không thể hiểu nổi.
Giang Đường nhìn vẻ mặt cứng đờ của anh ta, đột nhiên bừng tỉnh, hiểu ra ý của Trương Viễn.
“Anh lo tôi ngủ quên à?”
“Tôi sẽ tỉnh mà.”
Cô đảm bảo sẽ không làm lỡ việc truyền dịch của Lục Trường Chinh.
Khóe miệng Trương Viễn giật nhẹ, những chuyện khác anh ta còn có thể tin Giang Đường, nhưng chuyện kiểm soát giấc ngủ này, anh vẫn còn nghi ngờ lắm.
“Đường Đường…”
Lục Trường Chinh khẽ cất giọng.
Giang Đường lập tức cúi xuống nhìn người đàn ông trên giường.
“Lục Trường Chinh, anh tỉnh rồi!
Anh có đau không?
Để em thổi cho anh nhé.”
“Anh không sao, không đau.”
Lục Trường Chinh mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, rồi ra hiệu bảo Trương Viễn và mọi người ra ngoài.
Trương Viễn: …
Chính chủ đã lên tiếng rồi, anh ta còn gì để nói nữa?
Thế là anh ta vẫy tay gọi các đồng nghiệp rời khỏi phòng bệnh.
Khi Trương Viễn vừa đi đến cửa, phía sau liền vang lên giọng nói cực kỳ dịu dàng của Lục Trường Chinh:
“Đường Đường, em lại đây ngủ đi.”
“Ừm, chúng ta cùng ngủ nhé, ngủ chung thì vết thương sẽ nhanh lành hơn đó.”
Bước chân của Trương Viễn khựng lại, dứt khoát đóng cửa lại luôn.
Đóng cửa xong, anh ta đang định rời đi thì bất giác giơ tay lên, vỗ mạnh vào trán mình một cái.
Lão Lục bị thương nên đầu óc không tỉnh táo, chẳng lẽ anh ta cũng bị ảnh hưởng theo luôn rồi?
Nếu hai người đó thật sự ngủ quên, lỡ thuốc truyền hết rồi thì ai sẽ gọi y tá thay đây?
Trương Viễn quay người, định mở cửa vào nhắc nhở.
Nhưng đúng lúc này, bên trong lại vang lên giọng nói của Giang Đường:
“Lục Trường Chinh, em cởi đồ ra rồi, ôm anh ngủ nhé.”
Tay Trương Viễn khựng giữa không trung.
Tự nhiên thấy ê răng, mà bụng cũng no đến lạ.
Thôi, thôi vậy.
Anh ta không quản nữa.
…
Bên trong phòng bệnh.
Lục Trường Chinh thu lại ánh mắt nhìn về phía cửa, đặt lên người cô gái trong lòng.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Giữa hàng chân mày, toàn là vẻ mãn nguyện.
“Đường Đường, ngủ đi.”
“Không được, em phải nhìn anh truyền dịch nữa.”
“Không sao đâu, anh tỉnh rồi, không ngủ được, anh sẽ trông chừng mà.”
“Không được, anh cũng phải ngủ, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhắm mắt mới mau hồi phục được.”
Có những chuyện, cô rất kiên quyết.
Đặc biệt là khi liên quan đến sức khỏe của Lục Trường Chinh, cô càng kiên trì hơn bao giờ hết.
Lục Trường Chinh không thể cãi lại cô, cũng không nỡ làm trái ý cô, bèn cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
“Được rồi, chúng ta cùng ngủ.”
“Ừm ừm.”
…
Trương Viễn rời khỏi phòng bệnh, vội vã xuống lầu chuẩn bị về nhà.
Trước khi đi, anh ta còn không quên dặn dò y tá:
“Đừng để ai vào quấy rầy Lục Trường Chinh nghỉ ngơi.”
“Bất kể là ai, tạm thời cũng không cho vào thăm.”
Trương Viễn lo lắng nếu có ai đến thăm mà vô tình thấy cảnh không nên thấy, bị lão Lục để ý đến thì đúng là thảm rồi.
Y tá nghi hoặc:
“Không cho ai vào thăm luôn sao?”
“Đúng vậy, dù có là thủ trưởng đến cũng không được.
Cứ nói bây giờ Lục Trường Chinh cần tuyệt đối tĩnh dưỡng.”
“Vâng, tôi hiểu rồi, chủ nhiệm Trương.”
Trương Viễn gật đầu, đi được vài bước lại nghĩ ra điều gì đó, bèn dừng lại, quay đầu dặn dò thêm:
“Đúng rồi, các cô cũng đừng vào.”
“Nếu Phó đoàn Lục không chủ động gọi, thì dù là bác sĩ hay y tá cũng không được phép vào phòng bệnh, hiểu chưa?”
Y tá ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu lý do.
Nhưng Trương Viễn là bác sĩ chủ trị của Lục Trường Chinh, lại là chủ nhiệm trẻ tuổi có tài nhất trạm xá, nếu anh ta đã ra lệnh như vậy, chắc chắn là có lý do riêng.
Bọn họ cứ nghe lệnh làm theo là được.
“Vâng, chủ nhiệm Trương, tôi đã rõ.”
“Ừ, vất vả rồi.”
Giao phó mọi việc xong xuôi, Trương Viễn cuối cùng cũng yên tâm quay về khu nhà tập thể, tắm rửa rồi đi ngủ bù.
…
Giang Đường ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy, mặt trời đã ngả về tây.
Cô mơ màng nhìn ánh chiều tà nhuộm vàng cả căn phòng, nhất thời chưa phản ứng kịp mình đang ở đâu.
“Lục Trường Chinh, thuốc truyền!”
Mãi một lúc sau, cô mới hoàn toàn tỉnh táo, lập tức bật dậy định kiểm tra bình truyền dịch.
“Đường Đường, anh không sao, thuốc đã truyền xong rồi.”
Lục Trường Chinh nắm tay cô, kéo cô vào lòng.
“Đừng hoảng, thuốc đã truyền xong từ lâu rồi.”
“Á…”
Vậy là trong lúc cô không hay biết, thuốc đã được thay và truyền xong rồi sao?
Giang Đường không thể tin nổi, nhìn chằm chằm Lục Trường Chinh.
Anh khẽ nâng mu bàn tay lên, trên đó quả nhiên đã không còn kim truyền.
Vậy là thật rồi.
Thật sự là thuốc đã truyền xong mà cô hoàn toàn không hay biết.
“Em còn nói là mình sẽ tỉnh dậy mà…
Hu hu hu, Lục Trường Chinh, em nói dối mất rồi!”
Giang Đường ôm đầu, vẻ mặt đầy hối hận.
Rõ ràng cô luôn có thể tự tỉnh dậy cơ mà, sao lần này lại ngủ quên mất chứ?
“Ngốc quá, Đường Đường, là vì em thiếu ngủ quá lâu rồi, ngủ quên là chuyện bình thường.”
“Nhưng mà… bình thường em luôn tự tỉnh được mà!”
Giang Đường bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
Lục Trường Chinh phì cười, dùng tay không bị thương nâng mặt cô lên.
“Cô ngốc ạ, đó là vì có anh bên cạnh, em mới cảm thấy an toàn, nên mới ngủ sâu hơn.”
“Đó là do bên cạnh có người em tin tưởng, hiểu không?”
Anh nhẹ nhàng giải thích.
Giang Đường vừa nghe vừa nghĩ, hình như đúng thật.
Bình thường cô ngủ một mình, chỉ cần có chút động tĩnh là tỉnh ngay.
Nhưng khi ngủ cùng Lục Trường Chinh, thậm chí cô còn chẳng mơ thấy gì, giấc ngủ sâu đến mức có thể nói là ngủ như chết.
Nghĩ thông suốt, cô liền gật đầu.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại nhận ra có gì đó không đúng.
“Lục Trường Chinh.”
“Hửm?”
“Anh ngủ không sâu, là vì không tin em?
Hay là vì em không phải người khiến anh an tâm?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay