Lục Trường Chinh tạm thời vẫn chưa thể hiểu rõ.
Nhưng có một điều anh chắc chắn—cô quá mức đơn thuần, anh nhất định phải bảo vệ cô thật tốt.
Sau bữa cơm, Lục Trường Chinh dọn dẹp bát đũa, rửa sạch rồi lau khô bàn.
Xong xuôi đâu đấy, anh chuẩn bị trở về ký túc xá.
Dạo gần đây, Giang Đường vẫn luôn ở lại nhà khách, nhưng hôm nay giường đã được chuyển đến, cô có thể ở lại nơi này.
Nhưng Lục Trường Chinh thì không thể.
Khi đơn xin kết hôn vẫn chưa được phê duyệt, hai người vẫn chưa chính thức là vợ chồng, nếu anh ở lại đây thì sẽ không tôn trọng cô.
“Anh đi đây, em nhớ khóa cửa lại.
Nếu buổi tối có nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tuyệt đối đừng mở cửa.”
Trước khi rời đi, Lục Trường Chinh đứng ở cửa dặn dò Giang Đường.
Giang Đường gật đầu.
“Nhớ hết chưa?”
Lục Trường Chinh không yên tâm, hỏi lại lần nữa.
Giang Đường mở miệng, lặp lại từng câu từng chữ mà anh vừa nói, thậm chí ngay cả chỗ ngừng lại lấy hơi cũng giống hệt.
Lục Trường Chinh vừa thán phục, vừa vui mừng vì cô gái nhỏ của anh thông minh như vậy.
“Được rồi, đóng cửa lại, vào phòng ngủ sớm đi.”
Anh phải tận mắt nhìn cô vào nhà trước.
Giang Đường vui vẻ đáp “Vâng”, sau đó không hề do dự xoay người đi vào phòng.
Cửa chính đóng lại, sau đó là cửa phòng cũng nhanh chóng khép kín.
Nhìn ánh đèn trong phòng bật sáng rồi tắt đi, Lục Trường Chinh mới khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
Anh ghé qua nhà Chính ủy Từ bên cạnh.
Nhờ họ buổi tối ngủ thì chú ý trông chừng giúp một chút.
Dù khu gia thuộc rất an toàn, nhưng để phòng ngừa bất trắc, có người để mắt đến vẫn hơn.
Từ Vạn Dân mỉm cười gật đầu.
“Lúc trước lão Vương còn bảo, thằng nhóc cậu lạnh như băng, ai mà lấy cậu thì khổ lắm đây.”
“Nhưng giờ xem ra, hoàn toàn không phải vậy nha.
Cậu cũng biết quan tâm, biết chăm sóc người khác đấy chứ.
Không tệ, không tệ!”
Từ Vạn Dân rất vui mừng.
Trương Hồng Anh cũng cười chen vào: “Không chỉ là không tệ đâu!
Tôi thấy trong cái khu này, chắc chẳng ai thương vợ bằng Tiểu Lục đâu!”
“Lão Từ, ông cũng phải học tập Tiểu Lục đấy.”
Bị vợ chồng Chính ủy trêu chọc, Lục Trường Chinh cũng không xấu hổ, anh đưa tay xoa xoa đầu, cười cười: “Đồng chí Giang Đường còn nhỏ tuổi, tính tình lại đơn thuần do hoàn cảnh lớn lên.
Sau này còn phiền chị dâu chăm sóc giúp.”
“Ôi chao, cái điệu quan tâm này, tôi sắp ê cả răng rồi đây này!”
Trương Hồng Anh làm bộ che mặt đầy khoa trương.
Từ Vạn Dân cũng cười hì hì, bảo anh nhanh chóng về ký túc xá, nếu không lát nữa tắt đèn rồi.
Lục Trường Chinh đứng thẳng, đáp một tiếng “Rõ!”, chào theo kiểu quân đội rồi rời đi.
Vợ chồng Từ Vạn Dân nhìn theo bóng lưng anh chạy đi, sau đó liếc nhìn sân bên cạnh, ánh mắt đều lộ vẻ hài lòng.
“Đồng chí Tiểu Giang tuổi còn nhỏ cũng có cái tốt của tuổi nhỏ, không gây sự, không rắc rối, sống cạnh nhà mình cũng yên tĩnh.”
“Hả?”
Trương Hồng Anh nghe vậy, cảm thấy chồng mình dường như có hàm ý gì đó.
Cô nghi hoặc truy hỏi: “Sao thế?
Nhà mình lại sắp có hàng xóm không yên tĩnh à?”
Kết hôn đã mười năm, cô hiểu chồng mình khá rõ.
Từ Vạn Dân cười nói: “Nghĩ gì thế?
Tôi chỉ cảm thán rằng tính cách Tiểu Giang rất tốt thôi.”
“Hơn nữa, khu này là nhà tập thể cũ, tường vách mục nát hết rồi, có ai muốn đến đây ở đâu.”
Trương Hồng Anh nghĩ lại, cảm thấy cũng có lý.
Cô gật đầu, không nghĩ thêm gì nữa, xoay người về phòng ngủ.
Từ Vạn Dân thấy vậy, vội nói với vợ: “Bảo con gái ngủ sớm đi.”
Hai vợ chồng họ có ba đứa con, đứa lớn đã chín tuổi, đứa thứ hai bảy tuổi, còn đứa nhỏ nhất mới ba tuổi.
Hai đứa lớn là con trai, hai thằng nhóc nghịch ngợm có thể tự ngủ một mình.
Nhưng con gái út thì được cưng chiều hơn, ba tuổi rồi vẫn phải có mẹ dỗ ngủ mới chịu.
Trương Hồng Anh nghe chồng nói, quay đầu trừng mắt liếc ông một cái.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Vị Chính ủy vốn nho nhã, lúc này lại cười hề hề, thoáng có chút ngốc nghếch.
Trương Hồng Anh bĩu môi: “Nhớ rửa sạch cái của anh đi đấy.”
Cô là người rất chú trọng đến vệ sinh.
Từ Vạn Dân có thể không nghe theo sao?
Đương nhiên là răm rắp làm theo.
Trương Hồng Anh bước vào phòng con gái, bé con ba tuổi tròn xoe đôi mắt tò mò nhìn mẹ: “Mẹ ơi, cái đó là gì thế?”
Mặt Trương Hồng Anh lập tức đỏ bừng.
Để tránh mất mặt trước con gái, cô nhanh tay tắt đèn, rồi tự chui vào chăn của con.
“Nhóc con, có muốn nghe mẹ kể chuyện không?”
“Muốn ạ!”
Trẻ con rất dễ bị phân tâm.
Nhưng Trương Hồng Anh lại thầm cảnh cáo bản thân, sau này tuyệt đối không thể tùy tiện nói mấy lời này trước mặt bọn trẻ nữa.
Sau khi dỗ con gái ngủ xong, cô quay về phòng, không chỉ kiềm chế không nói linh tinh, mà ngay cả âm thanh cũng không dám phát ra.
Chỉ sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của con.
Nhưng mà… cứ nhịn như vậy, thật sự rất khó chịu nha!
…
Sáng Hôm Sau.
Bầu trời rực rỡ ánh nắng.
Giang Đường dậy từ rất sớm.
Cô buộc tóc thành hai bím, để chúng rủ xuống hai vai.
Sau khi rửa mặt và thay quần áo sạch sẽ, cô bước ra khỏi sân.
Trùng hợp thay, Trương Hồng Anh cũng vừa mở cửa, đẩy xe đạp ra ngoài.
Đằng sau xe, con gái nhỏ của cô – bé Nhã Nhã – đang ngồi ngoan ngoãn.
Thấy Giang Đường, Trương Hồng Anh mỉm cười chào hỏi.
“Tiểu Giang, chào buổi sáng!
Em ra ngoài sao?”
Giọng của cô có chút khàn.
Giang Đường lắc đầu, rồi tò mò hỏi: “Chị dâu bị bệnh à?”
Vừa dứt lời, mặt Trương Hồng Anh bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào Giang Đường.
Đều là tại lão Từ!
Tối qua làm loạn, khiến cô không chỉ đau họng mà ngay cả thắt lưng cũng nhức mỏi vô cùng.
Giang Đường chớp chớp mắt, đưa tay bắt mạch cho cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Mạch tượng lưu loát, trơn tru như hạt châu lăn trên đĩa ngọc…”
“Chị dâu, chị không bị bệnh đâu, chị có tiểu oa oa rồi.”
“Cái gì?”
Trương Hồng Anh vốn còn đang xấu hổ vì chuyện tối qua, nghe thấy lời này thì giật mình, dù bình tĩnh đến đâu cũng không thể kiềm chế được.
“Tiểu Giang, em nói gì?
Em nói chị có thai á?
Thật sao?”
“Sao em biết được?”
Trương Hồng Anh nhìn Giang Đường với ánh mắt phức tạp.
Tin tức bất ngờ này khiến cô không biết nên vui hay lo nữa.
Giang Đường chớp mắt: “Là chị dâu nói cho em biết mà.”
“Chị…?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Đường, Trương Hồng Anh dần bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc rồi hỏi:
“Em biết bắt mạch sao?”
“Hả? Ừm!”
Giang Đường gật đầu: “Em biết bắt mạch.”
Cô vốn định nói rằng chuyện này rất đơn giản, nhưng nhớ đến lời dặn của Lục Trường Chinh—phải khiêm tốn, thế nên cô nhịn xuống, không nói ra câu “Em sinh ra đã biết bắt mạch rồi.”
Còn chuyện Trương Hồng Anh mang thai, điều đó giúp Giang Đường càng thêm chắc chắn rằng mình đã hỏi đúng người.
“Chị dâu, làm sao chị đưa được tiểu oa oa vào trong bụng thế?”
“Em suy nghĩ cả đêm mà vẫn không hiểu nổi.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay