“Lẽ ra đồng chí Giang Đường đã vất vả lắm mới trưởng thành, nhưng thứ chờ đợi cô ấy lại không phải là sự tôn trọng.
Ngoài việc gánh vác nhiều công việc nặng nhọc hơn, cô ấy còn bị Vương Xuân coi như món hàng rao bán, định gả cho một gã góa vợ ba lần, tàn tật, lại còn có năm đứa con!”
“Một con người sống sờ sờ, vậy mà ngay cả chút tôn nghiêm tối thiểu cũng không có.”
“Nếu không phải đúng lúc mẹ tôi nhìn thấy, bỏ ra hai trăm đồng để chuộc cô ấy về, thì e rằng bây giờ, người xuất hiện trước mặt chúng ta không phải là một con người, mà là một bộ xương trắng rồi!”
Giọng Lục Trường Chinh nghiêm nghị, không hề có chỗ để thương lượng.
Vương Xuân cuối cùng cũng gỡ được miếng giẻ nhét trong miệng, ngây ngẩn nhìn Lục Trường Chinh.
Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới phản ứng lại được.
“Ngươi nói bậy!”
Vương Xuân bật dậy, định chửi tiếp.
“Lão nương không cho nó ăn?
Vậy nó lớn lên kiểu gì?
Họ Lục kia, ngươi ngang nhiên cướp người của nhà họ Giang về làm vợ, không thèm đưa sính lễ đã đành, giờ còn muốn vu oan cho lão nương à?”
“Ngươi vừa gọi ai là lão nương?”
Chưa đợi mọi người kịp phản ứng, giọng Hà Lệ Hoa đã vang lên.
Ngay giây tiếp theo, Vương Xuân bị Hà Lệ Hoa lao tới tát mạnh một cái, ngã nhào xuống đất.
Giang Đường đang được Lục Trường Chinh nắm tay chớp chớp mắt.
Mẹ đánh người rồi?
Cô phải giúp mẹ!
Cô lập tức rút tay ra, chẳng nói chẳng rằng xông lên.
Mẹ đánh, cô hỗ trợ!
Cô giữ tay Vương Xuân lại, để mẹ tiện ra tay!
Dưới sự phối hợp của hai mẹ con, Vương Xuân hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Hà Lệ Hoa thấy vậy, liền xắn tay áo, bỏ qua việc tát mà chuyển sang giáng thẳng những cú đấm.
“Vương Xuân, cái đồ tiện nhân nhà cô, cô còn mặt mũi mà nói à?
Cô nói cô cho Đường Đường ăn cơm?
Nhà nào mà cho ăn cơm, mà cao một mét sáu mấy lại gầy trơ xương, chỉ có sáu mươi cân hả?”
“Khi Đường Đường theo tôi về, con bé chỉ lớn hơn cái gối một chút, trên người đầy sẹo ngang dọc, đến cơm không dám ăn, nước không dám uống, hơi có tiếng động là giật bắn cả người!”
“Thế mà cô còn có mặt mũi nói là cô đối xử tốt với con bé à?”
Vừa đánh, Hà Lệ Hoa vừa mắng.
Đến khi mặt Vương Xuân bị đánh sưng vù, bà cũng thấm mệt, hai tay chống nạnh, đứng sang một bên thở dốc.
“Đường Đường, tới đây!
Ngày xưa cô ta đánh con thế nào, bây giờ con đánh trả y hệt như thế!”
Nghe mẹ nói, Giang Đường đương nhiên phải làm theo.
Cô lục lọi trong ký ức, rồi nhanh chóng nhìn quanh tìm kiếm một thứ giống với công cụ mà Vương Xuân từng dùng để đánh mình.
“Thấy rồi!”
Giang Đường vui vẻ chạy đến, giật mạnh một sợi dây sắt dùng để phơi quần áo đang căng ngang trên cọc gỗ.
Mọi người: …
Chuyện Quái Quỷ Gì Đây?
Giang Đường thản nhiên bước trở lại, không hề hay biết ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.
“Khi tâm trạng không tốt, chê Giang Đại Vũ vô dụng, không giúp gì được cho nhà mẹ đẻ, cô ta lại chạy đến chuồng củi, dùng roi mây quất tôi.
Mỗi lần đánh đều phải đánh đến khi roi gãy mới thôi.”
“Tôi khỏe lắm, vậy thì dùng dây thép này thay roi mây đi?
Chắc cũng nhanh gãy thôi.”
Giang Đường vừa nói, vừa tự nhiên kéo thẳng sợi dây thép ra.
Cô quay đầu, dặn dò Hà Lệ Hoa:
“Mẹ, mẹ tránh xa một chút, kẻo bị thương.”
Hà Lệ Hoa nhìn con gái, vui vẻ đến mức cười không khép được miệng: “Được, mẹ tránh ra, tránh ra ngay!”
Giang Đường gật đầu, thử vung sợi dây thép một cái.
Vút!
Chỉ nghe thấy một âm thanh xé gió vang lên, sợi dây thép cắt ngang không khí đầy mạnh mẽ.
Vương Xuân, lúc này đã bị đánh đến bầm dập, giật bắn cả người.
Vừa định bỏ chạy, sợi dây trong tay Giang Đường đã quất thẳng xuống lưng cô ta.
“Chạy cũng vô ích thôi.”
Chỉ một roi, vạt áo sau lưng Vương Xuân lập tức rách toạc.
Dây thép tuy nhỏ, nhưng giáng xuống lưng lại mang theo sức mạnh nặng tựa ngàn cân.
Vương Xuân khuỵu chân, ngã sấp xuống đất.
Không để cô ta có thời gian định thần, roi thứ hai đã lại quất xuống.
“A a a a…!”
“Đau quá!
Cứu với!
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà!”
Lúc này, Giang Đại Vũ vội vã chạy đến, vừa hay thấy cảnh vợ mình bò lết dưới đất, bị đánh thê thảm.
Anh ta lập tức lao đến.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Vương Xuân vừa nghe thấy giọng Giang Đại Vũ, lập tức bò đến, ôm chặt lấy chân anh ta, vừa khóc vừa tố cáo:
“Đại Vũ!
Đại Vũ!
Mau quản em gái anh đi!
Nó sắp đánh chết em rồi!
Nó cấu kết với người ngoài, muốn đánh chết em!”
Nghe vậy, Giang Đại Vũ ngẩng đầu lên, há miệng định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Giang Đường, anh ta bỗng khựng lại.
Đây là… em gái mình sao?
Đứa con gái nhỏ bé, gầy gò, chưa bao giờ nói một lời nào…Bây giờ đã lớn lên thành thế này rồi ư?
“Em gái…”
Giọng Giang Đại Vũ đầy vẻ không dám tin.
Giang Đường hơi nâng mi mắt, ánh nhìn lướt qua người Giang Đại Vũ.
“Giang Đại Vũ?”
“Em gái, anh… anh là anh trai đây…”
“Anh không phải đâu.”
Giang Đường dừng động tác, liếc mắt nhìn Vương Xuân đang da tróc thịt bong dưới đất, giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc:
“Anh là chồng của Vương Xuân, là đồng lõa đã tiếp tay cho cô ta hành hạ tôi.”
“Em gái, anh—”
“Đừng gọi tôi là em gái.
Tôi đã nói rồi, tôi không phải em gái anh.
Em gái anh đã chết rồi.
Bị anh và người đàn bà độc ác này hại chết rồi.”
Những lời này là sự thật.
Nhưng ngoại trừ Lục Trường Chinh, những người khác đều nghĩ rằng Giang Đường vẫn còn oán hận quá khứ, không chịu tha thứ cho người anh trai ruột thịt của mình.
Lục Trường Chinh tiến lên, nắm lấy tay Giang Đường, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua vẻ mặt đần độn của Giang Đại Vũ.
“Anh hãy đặt tay lên ngực tự vấn lương tâm, rồi đối diện với tổ tiên nhà họ Giang mà nói đi.
Khi Vương Xuân hành hạ Giang Đường, anh thật sự không biết, hay chỉ giả vờ không biết?”
“Anh… anh… anh…”
Giang Đại Vũ há miệng, lắp bắp mãi cũng chỉ nói được mấy tiếng “anh anh anh”, nhưng cuối cùng không thể nói ra được câu nào hoàn chỉnh.
Ý nghĩa của sự chần chừ này, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Hóa ra, khi Vương Xuân ngược đãi Giang Đường, Giang Đại Vũ – người anh trai ruột thịt – luôn biết rõ.
Nhưng vì muốn giữ gìn sự hòa thuận của gia đình nhỏ ba người, anh ta đã chọn cách làm ngơ, hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của em gái mình…
Lục Trường Chinh hiểu rõ hàm ý trong sự im lặng của Giang Đại Vũ.
“Thưa lãnh đạo, sự việc đã quá rõ ràng.
Vương Xuân trực tiếp ngược đãi đồng chí Giang Đường, còn Giang Đại Vũ là kẻ đồng lõa.
Tuy không tự tay đánh đập, nhưng anh ta dung túng, bỏ mặc, không hề có trách nhiệm.
Cả hai người này đều cần bị nghiêm trị, để trả lại công bằng cho đồng chí Giang Đường và răn đe những kẻ khác!”
Tiêu Văn Binh liếc nhìn Lý Đại Chí, khẽ gật đầu.
Lý Đại Chí hắng giọng, bước lên hai bước:
“Chúng ta đang sống trong xã hội mới, vậy mà vẫn còn những kẻ như Vương Xuân – một phụ nữ độc ác đến mức này!
Nhất định phải xử lý nghiêm minh, làm gương cho những người khác!”
Những người đứng xem hiểu ngay: Vương Xuân và Giang Đại Vũ lần này xong rồi!
Bọn họ cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Vương Xuân nghe thấy mình sắp bị trừng trị nghiêm khắc, cố gắng nhịn đau, ngẩng đầu lên định tranh luận lần nữa.
Nhưng Lục Trường Chinh không định cho cô ta cơ hội mở miệng.
Anh quét mắt qua đám đông, ra hiệu với mấy đồng chí thuộc Bộ Chỉ Huy Quân Sự đang mặc thường phục trong đám người.
Người được gọi lập tức gật đầu, dẫn theo hai người tiến lên trước.
“Đồng chí Vương Xuân, đồng chí Giang Đại Vũ, mời đi theo chúng tôi.”
Ủy ban không có nơi giam giữ, nên trước mắt phải đưa hai vợ chồng họ đến một địa điểm tạm giam.
Đợi Tiêu Văn Binh và Lý Đại Chí xử lý xong vụ của Tề Huy, bọn họ mới có thể tập trung giải quyết tiếp trường hợp của Vương Xuân và Giang Đại Vũ.
Có người có thể sẽ thắc mắc: Tại sao không giao cho công an xử lý?
Những ai hỏi vậy chắc chắn chưa hiểu tình hình xã hội lúc bấy giờ.
Lúc này, quyền lực thực tế trong tay công an còn chưa lớn bằng Ủy ban và những người như Lục Trường Chinh.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay