Chương 124: Không thể quản quá nhiều

Bộ truyện: Đêm tân hôn theo chồng nhập ngũ, cô liền nhập viện

Tác giả: Chanh Siêu Ngọt

“Lệ Hoa à, bà đúng là có phúc quá đi mất!

Có một cậu con trai xuất sắc như vậy, lại còn cưới được cô con dâu xinh đẹp thế này.”

Giang Đường thu hồi ánh mắt, mỉm cười với bà Ngô – một người phụ nữ hiền lành, phúc hậu trước mặt.

Hà Lệ Hoa được hàng xóm khen ngợi thì vui vẻ ra mặt, liền kéo Giang Đường nhờ bà Ngô đo kích thước.

Bà Ngô là một thợ may giàu kinh nghiệm, đã làm nghề này mấy chục năm.

Tay nghề may vá của bà rất tốt, hầu hết người dân trong trấn đều thích tìm bà may quần áo.

Bà cầm thước dây, đo kích thước cho Giang Đường trước, rồi đến Hà Lệ Hoa.

Sau khi đo xong, hẹn năm ngày sau đến lấy quần áo, Hà Lệ Hoa liền đưa Giang Đường về nhà.

“Mẹ ơi, nhà bà Ngô chỉ có một mình bà ấy thôi sao?”

Trên đường về, Giang Đường tò mò hỏi Hà Lệ Hoa.

“Ừ, chồng và con trai bà ấy đều mất trong chiến loạn rồi, từ đó đến giờ bà ấy chỉ sống một mình, dựa vào nghề may vá để mưu sinh.”

Là hàng xóm lâu năm, lại sống trong trấn từ trước đến nay, Hà Lệ Hoa rất hiểu rõ tình hình của mọi người xung quanh.

Giang Đường khẽ “ừm” một tiếng, gật đầu.

“Sao vậy?”

Thấy cô cau mày, Hà Lệ Hoa không khỏi thắc mắc.

Giang Đường lắc đầu.

“Không có gì đâu mẹ.”

Nói xong, cô liền khoác lấy tay Hà Lệ Hoa, cười tít mắt đổi đề tài: “Chúng ta mau về nhà đi mẹ, Lục Trường Chinh đã nấu cơm xong rồi đó.”

Hà Lệ Hoa cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục trò chuyện cùng cô.

Hai người về đến cửa nhà thì thấy Lục Trường Chinh quả thật đã nấu xong cơm.

Trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn, bên cạnh còn có một hộp cơm, bên trong là thức ăn chuẩn bị sẵn cho Hà Văn Tĩnh.

Thấy hai người trở về, anh liền bảo họ ăn trước, còn mình thì mang cơm đi đưa cho Hà Văn Tĩnh.

“Để mẹ đi cho, hôm nay con vừa xuống tàu hỏa lại chạy đi chạy lại cả ngày rồi.

Con cứ ăn cơm với Giang Đường rồi sớm nghỉ ngơi đi.”

Hà Lệ Hoa nhận lấy hộp cơm, tự mình đi đưa cơm cho cháu gái.

Vì khoảng cách cũng không xa, chỉ ở đầu con phố này thôi nên Lục Trường Chinh không tranh với bà nữa.

“Mẹ đi đường cẩn thận nhé.”

Giang Đường ngoan ngoãn vẫy tay.

Hà Lệ Hoa trong lòng thấy ấm áp, vui vẻ dặn dò: “Hai đứa mau ăn đi, ăn xong rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi sớm.”

“Chúng con đợi mẹ về cùng ăn.”

“Đúng là đứa trẻ ngốc.”

Hà Lệ Hoa cười cười, rồi đạp xe rời đi.

Nhìn theo bóng Hà Lệ Hoa khuất dần, Giang Đường mới xoay người trở lại sân nhà.

Sau khi đóng cửa lại, cô liền khoác lấy cánh tay của Lục Trường Chinh, vẻ mặt có chút ủ rũ, không vui.

“Sao thế?

Em mệt à?”

Lục Trường Chinh lo lắng hỏi.

Giang Đường lắc đầu.

“Lục Trường Chinh.”

“Ừ?”

“Những kẻ làm việc xấu mà bị bắt, kết cục của chúng có thảm lắm không?”

“Ừ?

Sao tự nhiên em lại hỏi vậy?”

“Chỉ là em không hiểu, tại sao có người rõ ràng biết kết cục sẽ rất tệ mà vẫn chọn làm chuyện xấu?”

Giang Đường cảm thấy rối rắm, cô thật sự không thể lý giải nổi lựa chọn của những kẻ đó.

“Người lợi hại như anh cũng đâu có chọn làm chuyện xấu.”

Câu trước thì bình thường, nhưng câu sau lại khiến người ta dở khóc dở cười.

Cô vợ nhỏ của anh đúng là có cách khen người rất đặc biệt.

“Em phát hiện ra điều gì à?

Có chuyện gì không đúng khi đi ra ngoài sao?

Hay là trong trấn có kẻ đáng ngờ?”

Lục Trường Chinh nghiêm túc hỏi.

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

“Em không chắc anh ta có phải là người xấu không.

Nhưng khí tức trên người anh ta rất giống hai kẻ trên tàu hỏa hôm đó, và cả đám người từng trồng thuốc phiện trong trang trại nữa.

Dù có một chút khác biệt, nhưng vẫn có sự tương đồng.”

Là một tiểu nhân sâm, Giang Đường cực kỳ nhạy cảm với những thứ độc hại.

Chỉ cần ai từng tiếp xúc với loại chất đó, dù có rửa sạch tay chân, thay quần áo mới, vẫn không thể xóa đi mùi vị đã ám vào người họ.

Lục Trường Chinh không ngờ rằng chỉ ra ngoài một lúc, cô đã lại phát hiện ra một kẻ đáng ngờ.

“Không sao, chuyện này anh sẽ để ý, giờ ăn cơm trước đã.”

“Không đợi mẹ về sao?”

“Ừ, mẹ chắc sắp về rồi.”

Dù sao khoảng cách cũng không xa, mà mẹ lại vội vã muốn quay về, chắc không còn lâu nữa.

Vừa dứt lời, Hà Lệ Hoa đã từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.

Thấy con trai và con dâu đợi mình về mới ăn cơm, Hà Lệ Hoa cười cười trách yêu: “Trong nhà không cần câu nệ những chuyện hình thức như vậy đâu, đói thì cứ ăn trước đi.”

Giang Đường nghiêm túc sửa lại lời bà: “Mẹ ơi, đây không phải là hình thức, mà là tôn trọng người lớn, yêu thương con trẻ.

Đây là truyền thống đạo đức tốt đẹp của chúng ta.”

“Phải, phải, phải, con dâu ngoan của mẹ hiểu biết nhiều thật, đúng là đứa trẻ tốt.”

Hà Lệ Hoa cười tủm tỉm, kéo tay Giang Đường, ba người ngồi xuống cùng nhau ăn tối.

Sau bữa cơm, nghỉ ngơi một chút thì trời cũng dần tối.

Lục Trường Chinh múc nước nóng cho Giang Đường để cô rửa mặt trong phòng tắm, còn anh thì ra sân luyện tập quân thể quyền.

“Anh đừng có vội quá nhé.”

Giang Đường không yên tâm, dặn dò anh.

Hà Lệ Hoa, đang dọn dẹp phòng cho con trai và con dâu, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Lục Trường Chinh.

Thấy con trai tinh thần rất tốt, sắc mặt không giống như bị thương.

Nhưng bà cũng hiểu rõ, con dâu không phải là người nói năng vô cớ.

Vì vậy, đợi đến khi Lục Trường Chinh tập xong, Hà Lệ Hoa vẫn không nhịn được mà hỏi:

“Con bị thương khi làm nhiệm vụ à?”

“Không có gì nghiêm trọng đâu mẹ, chỉ là vết thương nhỏ thôi, nhờ có Giang Đường chăm sóc nên đã khỏi rồi.”

Lục Trường Chinh không muốn mẹ lo lắng, có những chuyện không cần thiết phải nói ra.

Hà Lệ Hoa gật đầu, cười trách móc: “Thằng nhóc thối này, giờ thì biết có vợ tốt thế nào rồi chứ?

Trước đây còn nói với mẹ là không muốn kết hôn, chỉ muốn tập trung cho công việc.”

“Mẹ, chẳng phải là lúc đó con chưa gặp được Giang Đường sao?”

Lục Trường Chinh không hề cảm thấy ngại ngùng khi chính mình tự vả mặt: “Trước khi gặp Giang Đường, con thực sự không nghĩ đến chuyện kết hôn.”

Anh thậm chí còn không thể tưởng tượng được người phụ nữ sẽ trở thành vợ mình trông như thế nào.

Nhưng từ khi gặp Giang Đường, yêu cô, những ngày tháng mà anh từng không thể hình dung bỗng trở nên rõ ràng, khiến người ta tràn đầy mong đợi.

Hà Lệ Hoa nhìn con trai như vậy, còn có gì không hiểu nữa chứ?

Đây là xem vợ như bảo bối mà nâng niu rồi.

Nhận ra điều này, bà cũng yên tâm hơn nhiều.

“Nói đi, còn chuyện đồng nghiệp của con, thật sự không thể giới thiệu cho Văn Tĩnh sao?”

Hà Lệ Hoa vẫn chưa quên chuyện này.

Lục Trường Chinh có chút bất đắc dĩ: “Mẹ nghĩ mợ có chịu đồng ý không?

Mợ ấy coi thường nhất chính là bọn con – những người làm lính.”

“Thành Quốc Viễn là chiến hữu của con, là huynh đệ vào sinh ra tử, dù mợ có là em dâu ruột của mẹ, con cũng không muốn cậu ấy bị xem thường.”

Lục Trường Chinh đối với cậu, với em họ không có ý kiến gì.

Nhưng đối với người mợ xuất thân thành phố, từ nhỏ đã được cưng chiều như báu vật, anh không thể nói là ghét, nhưng cũng chẳng có chút thiện cảm nào.

Hà Lệ Hoa đương nhiên hiểu rõ, em dâu bà lúc nào cũng có tiêu chuẩn rất cao.

“Thôi được rồi, mẹ còn tính nếu có thể giới thiệu thì cho chúng nó liên lạc thử xem sao.”

“Để chúng tự viết thư trao đổi, nếu hợp thì tốt, không hợp cũng có thể làm bạn bè.”

“Mẹ, chuyện của Văn Tĩnh, mẹ chỉ cần quan tâm vừa phải thôi.

Nếu chuyện thành thì không sao, nhưng nếu không thành, mợ lại trách mẹ, cậu cũng khó xử.”

Lục Trường Chinh vốn là người khá lạnh lùng, từ thái độ của anh đối với họ hàng là có thể thấy được.

Nhưng những gì anh nói lại là sự thật.

Hà Lệ Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy con trai nói cũng có lý.

Bà không khỏi thở dài: “Không biết con bé Văn Tĩnh còn kén chọn đến bao giờ đây…”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top