“Con cháu có phúc của con cháu, mợ sẽ có sắp xếp riêng, mẹ đừng lo nữa.”
“Haiz…”
Hà Lệ Hoa lại thở dài một hơi nặng nề, nhưng cũng không suy nghĩ mãi về chuyện này nữa.
“Hai đứa rửa mặt xong thì ngủ sớm đi, mẹ đi ngủ trước đây.”
“Dạ, mẹ ngủ ngon.”
…
Lúc Giang Đường tắm xong bước ra, đèn trong phòng Hà Lệ Hoa đã tắt.
Cô vừa mới gội đầu, dùng khăn bông quấn lại tùy tiện, cũng chẳng có ý định lau khô.
Dù sao cũng có Lục Trường Chinh ở đây mà!
Vừa thấy cô bước ra, Lục Trường Chinh đã đi đến, nắm lấy tay cô kéo đến chiếc ghế bên cạnh, cầm khăn giúp cô lau tóc.
“Mẹ ngủ rồi à?”
“Ừ.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng lùa qua những sợi tóc ẩm, cẩn thận lau khô cho cô.
“Em ngủ trước đi nhé?
Anh đi tắm một lát.”
“Dạ.”
Giang Đường ngoan ngoãn quay về phòng, nằm trên giường đợi anh.
Lúc Lục Trường Chinh trở lại, cô vẫn chưa ngủ.
Chăn bông thoang thoảng mùi nắng được cô kéo đến tận cằm, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
“Sao còn chưa ngủ?”
Lục Trường Chinh đóng cửa lại, cười bước đến bên giường.
“Ngủ một mình không được à?”
“Ừm ừm.”
Đôi mắt Giang Đường sáng lấp lánh, trong đó phản chiếu trọn vẹn hình bóng anh.
Lục Trường Chinh nuốt khẽ, rồi đưa tay tắt đèn, cởi áo ba lỗ, trèo lên giường.
Trong căn phòng tối đen, giọng nói mềm mại của Giang Đường vang lên: “Lục Trường Chinh.”
“Anh thấy trong người còn khó chịu chỗ nào không?”
Cô còn chưa đợi anh trả lời, đã tự mình tiếp lời: “Em có thể giúp anh bồi bổ sức khỏe đấy, chỉ cần ôm nhau ngủ là được.”
Mười ngày rồi bọn họ chưa được ôm nhau ngủ, cô nhớ anh lắm.
Lục Trường Chinh bật cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, rồi trở người đè cô xuống giường.
Giọng nói trầm thấp của anh mang theo ý cười cùng sự cưng chiều:
“Vậy làm phiền bà xã, bồi bổ cho anh thật tốt nhé?”
“Được chứ, em giỏi bồi bổ nhất mà…”
Câu nói cuối cùng vừa dứt, căn phòng lại chìm vào một khoảng lặng kéo dài.
Có lẽ cũng có vài âm thanh khe khẽ, nếu áp tai vào cửa, có lẽ sẽ nghe thấy.
Nhưng trong nhà này chỉ có ba người.
Hai người bọn họ ở trong phòng này, còn Hà Lệ Hoa thì ngủ ở phòng bên cạnh, sau gian chính.
Dù thế nào đi nữa, bà cũng không thể chạy đến cửa phòng con trai để nghe ngóng.
Không chỉ không lại gần, mà thậm chí trước khi ngủ, bà còn dùng giấy vệ sinh cuộn lại, nhét vào tai mình.
Cố gắng không nghe bất cứ lời nào từ phòng riêng của con trai và con dâu…
…
Người đàn ông từ lúc làm nhiệm vụ đã không được vợ yêu bồi bổ, nay sức khỏe hồi phục rồi, tất nhiên khó mà kiềm chế được.
May mà cơ thể anh đã thích ứng, nếu không thì chỉ cần bồi bổ một chút là có khi kéo dài mấy tiếng, người bình thường chắc chắn sẽ chảy máu mũi mà ngất mất.
Ngoài sân, con gà trống mà Hà Lệ Hoa nuôi ở vườn sau bắt đầu gáy sáng.
Lúc này, người được bồi bổ xong mới ôm lấy bảo bối của mình, an tâm ngủ say.
…
Khi trời sáng, Hà Lệ Hoa cũng thức dậy.
Bước ra khỏi phòng, nhìn sang đối diện thấy cửa phòng con trai vẫn đóng kín, bà khẽ cười, rồi nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi nhà, đi đến nhà ăn quốc doanh mua bữa sáng.
Cửa sân đóng lại, tiếng động này Lục Trường Chinh nghe thấy.
Anh mở mắt, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ vẫn còn say giấc trong lòng mình, ánh mắt dừng lại ở đôi môi hơi sưng của cô, không nhịn được mà bật cười.
Thôi vậy, hôm nay không luyện tập nữa, cứ thế ôm bảo bối của anh ngủ nướng một hôm đi.
Và quả thật, lần ngủ nướng này đúng là rất “nướng”.
…
Hà Lệ Hoa mua bữa sáng về, đặt trên bàn bếp rồi đậy nắp lại, sau đó đi làm.
Giang Đường tỉnh dậy đã là mười giờ sáng.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Nhận ra mình dậy quá muộn, cô lập tức bật dậy khỏi giường.
“Chết rồi!”
“Sao vậy, Đường Đường?”
Lục Trường Chinh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này cũng mở mắt ra, đôi mắt sáng rõ, hiển nhiên là chưa hề ngủ.
Giang Đường sốt ruột giải thích: “Hôm qua em nói sẽ đưa mẹ đi làm mỗi ngày, bây giờ đã trễ thế này rồi, mẹ chắc sắp tan làm rồi!”
Như vậy chẳng phải cô đã thất hứa sao?
“Không sao, mẹ biết em vất vả, sẽ không trách em đâu.”
“Không phải vấn đề mẹ có trách hay không, mà là chính em đã nói, vậy mà không làm được…”
Cô chu môi, tự giận bản thân.
Lục Trường Chinh lại kéo cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành một hồi, cô mới miễn cưỡng nở nụ cười.
Nhưng trong lòng vẫn còn chút ấm ức.
…
Buổi trưa, Hà Lệ Hoa đi làm về, nghe nói cô con dâu nhỏ của mình vì không thể đưa mình đi làm mà không vui, bà cười đến mức không khép miệng lại được.
“Ngốc quá, từ nhà đến chỗ làm chỉ cách nhau vài bước, mẹ đạp xe mấy phút là đến nơi rồi, chẳng có gì mệt cả.”
“Nhưng hôm qua con đã hứa với mẹ rồi…”
Cô bé nhân sâm rất kiên trì, cảm thấy mình đã thất tín.
Hà Lệ Hoa tiếp tục dỗ dành: “Đúng là Đường Đường đã hứa sẽ đưa mẹ đi, nhưng mẹ cũng không thể thực sự để con đưa đi được.
Nếu không, đồng nghiệp trong cơ quan sẽ cười mẹ lười biếng mất.”
“Đường Đường thương mẹ nhất, chắc chắn không muốn mẹ bị cười chê, đúng không nào?”
Quả nhiên Hà Lệ Hoa không hổ danh là nữ chủ nhiệm, khả năng khuyên giải đúng là rất lợi hại.
Bà mới dỗ dành một chút, cô con dâu nhỏ vốn còn mang chút tâm trạng đã lập tức vui vẻ trở lại, lại ríu rít trò chuyện với bà.
Nhân lúc này, Hà Lệ Hoa nhắc với Lục Trường Chinh chuyện tìm thời gian qua nhà cậu.
“Để cuối tuần đi.”
Giọng Lục Trường Chinh nhàn nhạt, “Chờ đến chủ nhật, khi cậu và mợ không phải đi làm nữa, chúng ta sẽ qua.”
“Được, vậy để mẹ gọi điện báo cho cậu con một tiếng.”
Hà Lệ Hoa ghi nhớ chuyện này, buổi chiều đi làm liền đi sớm một chút để gọi điện cho em trai.
…
Người lớn ra ngoài làm việc, hai vợ chồng trẻ ở nhà cũng không thể ngồi yên.
Lục Trường Chinh đề nghị dẫn Giang Đường ra thị trấn dạo chơi, cô vui vẻ đồng ý ngay.
“Chúng ta sẽ đi thăm ba phải không?”
Cô hỏi.
Lục Trường Chinh hơi dừng tay lại, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
“Đường Đường, em có ngại không?”
“Ngại chuyện gì?” Cô chớp mắt, không hiểu.
Lục Trường Chinh lập tức nhận ra mình đã đánh giá thấp vợ mình rồi.
Cô không phải kiểu người sẽ để tâm chuyện vừa về nhà đã đến mộ thăm người thân.
Anh mỉm cười, giải thích: “Không có gì, chỉ là ba nằm trên núi, đường đi hơi xa, anh nghĩ chờ nghỉ ngơi đã rồi mới đi.”
“Ồ!
Vậy cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sao?
Nhưng mà tối qua em thấy anh không có vấn đề gì mà!”
“Anh vẫn mạnh mẽ như trước kia mà!” Giang Đường là người thật thà, nghĩ gì nói nấy.
Lục Trường Chinh dở khóc dở cười.
“Đường Đường, vợ yêu, bảo bối, lúc nói chuyện em chú ý một chút được không?”
“Ưm!”
Giang Đường lập tức đưa tay che miệng, đôi mắt cảnh giác nhìn ra ngoài sân.
“Trong sân có ai không?
Có ai nghe thấy không?”
Lục Trường Chinh rốt cuộc không nhịn được nữa, hơi ngẩng đầu, giơ tay che đi ý cười trong đáy mắt.
Bảo bối nhà anh, thật sự đáng yêu quá mức.
…
Cuối cùng, hai người vẫn chuẩn bị một chút, mang theo những thứ cần thiết, đi ra ngoài thị trấn, hướng về ngọn đồi nơi cha của Lục Trường Chinh an nghỉ.
Cùng lúc đó, tại thành phố, Hà Lập Nghiệp cũng vừa gác máy sau khi nhận được cuộc gọi từ chị gái.
“Trường Chinh muốn đến đây sao?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay