Chương 131: Uy nghiêm của trưởng bối

Bộ truyện: Đêm tân hôn theo chồng nhập ngũ, cô liền nhập viện

Tác giả: Chanh Siêu Ngọt

Hà Dục Thành cảm thấy mình đang rất nghiêm túc, cực kỳ đứng đắn.

Nhưng trong mắt cha mẹ anh, hành động của anh lại có vẻ không đáng tin chút nào.

“Mau đi rửa rau.”

La Xuân Phượng lại tiếp tục sai con trai.

Hà Dục Thành: …

Vậy anh chẳng khác gì cái máy à?

Một cái máy bị mẹ thao túng sao?

“Mẹ, con rửa rau xong rồi, xào nấu thì phiền mẹ nhé.

Con với anh lâu rồi chưa gặp, để anh em con trò chuyện chút đi?”

“Được rồi, được rồi, mấy đứa trẻ cứ ngồi nói chuyện, mẹ với mợ con vào bếp nấu cơm.”

Hà Lệ Hoa cười xen vào, xắn tay áo rồi đi thẳng vào bếp.

Trên bếp của La Xuân Phượng vẫn còn đang hầm nồi thịt bò, bà cũng không thể đứng đây đôi co với con trai được.

Nhưng trước khi vào bếp, bà không quên dặn Lục Trường Chinh:

“Nếu Hà Dục Thành nói bậy, cháu đừng khách sáo, cứ dạy dỗ nó đi.”

Hà Dục Thành: …

“Anh, bây giờ em có đủ bằng chứng để nghi ngờ anh mới là con ruột của ba mẹ, còn em chắc chắn là con nhặt từ ven đường về.”

Hà Dục Thành nhăn nhó, biểu cảm cực kỳ khoa trương.

Câu này vốn chỉ là anh ta nói đùa.

Nhưng không ngờ ở đây lại có một người không biết đùa.

“Không phải đâu, em là con ruột của cậu mợ, em giống họ lắm mà.”

Giang Đường nghiêm túc giải thích.

Hà Dục Thành chớp chớp mắt.

Chị dâu này… có phải hơi ngốc không?

Anh ta nói đùa mà chị ấy lại không nhận ra?

Hà Dục Thành quay sang nhìn Lục Trường Chinh cầu cứu.

Lục Trường Chinh nắm lấy tay Giang Đường, liếc mắt nhìn Hà Dục Thành, giọng điệu nhàn nhạt:

“Có ý kiến với chị dâu à?”

Những ký ức tuổi thơ bị anh họ áp chế bỗng chốc ùa về, liên tục tấn công tinh thần anh ta.

Hà Dục Thành rùng mình, vội vàng lắc đầu:

“Không, không có, sao em dám có ý kiến với chị dâu được?

Em tôn trọng chị dâu, giống như tôn trọng nắm đấm của anh vậy!”

“Hoàn toàn phục tùng, tuyệt đối không giả tạo chút nào!”

Hà Dục Thành thiếu điều muốn giơ tay thề thốt.

Bên cạnh, Hà Văn Tĩnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng, hành động này lập tức khiến Hà Dục Thành lườm nguýt đầy bất mãn.

“Anh Ba, hồi nhỏ anh bị anh họ đánh thê thảm lắm đúng không?”

Hà Văn Tĩnh tò mò hỏi.

Hà Dục Thành lập tức chột dạ, kiên quyết không thừa nhận:

“Không có.”

“Anh trai em hòa nhã như vậy, làm sao có chuyện đánh người?

Văn Tĩnh, em đừng tưởng tượng lung tung, đừng hiểu lầm tình cảm giữa anh và anh trai!”

“Thật không?”

“Sao lại không thật được?”

Hai anh em gặp nhau là không thể không cãi vã.

Lục Trường Chinh đã quá quen, nhưng Giang Đường lại thấy thú vị.

Cô ngồi cạnh Lục Trường Chinh, vừa nhâm nhi hạt dưa anh bóc cho, vừa nghe hai anh em nhà họ Hà bóc phốt nhau hồi nhỏ.

Hà Kiến Quốc nhìn đám trẻ ríu rít trò chuyện, trên mặt ông lúc nào cũng giữ nụ cười.

Ánh mắt ông lướt sang người em trai, khẽ nháy mắt ra hiệu:

“Chú theo anh vào thư phòng một chút, anh có chuyện muốn nói với chú.”

Hà Lập Nghiệp không dám cãi lời anh cả, ngoan ngoãn theo anh trai vào thư phòng.

Cánh cửa vừa khép lại, Hà Văn Tĩnh, vốn đang đấu khẩu với Hà Dục Thành, lập tức im bặt.

Cô hết nhìn về phía thư phòng lại quay sang nhìn Giang Đường.

Giang Đường thẳng thắn hỏi: “Em muốn nghe trộm bọn họ nói chuyện à?”

Không ngờ suy nghĩ của mình lại bị nhìn thấu dễ dàng như vậy, Hà Văn Tĩnh thoáng có chút ngại ngùng.

“Chị dâu, không phải đâu…

Em chỉ muốn xem thử bác cả sẽ mắng ba em thế nào thôi.”

“Sao lại mắng chú?”

Hà Dục Thành xen vào:

“Có phải thím lại gây chuyện nữa không?”

Hà Văn Tĩnh gật đầu thừa nhận:

“Mẹ em thế nào, anh còn lạ gì?”

Thông thường, con cái luôn bảo vệ cha mẹ mình, nhưng Hà Văn Tĩnh thật sự không thể làm vậy trước mặt người thân.

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Cũng bởi vì những chuyện mẹ cô làm, thật sự rất khó mà nói đỡ được.

Trong thư phòng.

Hà Kiến Quốc đi thẳng vào vấn đề, hỏi ngay Hà Lập Nghiệp xem Đới Sương lại gây ra chuyện gì.

Ông là anh cả trong nhà, cũng là người gánh vác trọng trách gia tộc.

Lục Trường Chinh mất ông bà ngoại từ sớm, trong nhà chỉ còn lại ba cậu ruột và mẹ anh.

Hà Kiến Quốc, với tư cách là anh cả, chính là người có tiếng nói nhất.

Anh chị em trong nhà có chuyện gì, ông nhìn một cái là biết ngay.

Đối diện với câu hỏi của anh trai, Hà Lập Nghiệp cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cúi đầu, thành thật kể lại mọi chuyện xảy ra ở nhà.

“Đúng hồ đồ!”

Hà Kiến Quốc nghe xong, vỗ mạnh xuống bàn:

“Thật quá hồ đồ!”

Giọng ông trầm xuống, lộ rõ vẻ giận dữ.

“Sống mấy chục năm, sắp làm bà ngoại rồi mà tầm nhìn vẫn hạn hẹp, nông cạn như vậy, đúng là uổng phí tuổi đời.”

Ông không nói rõ là ai, nhưng ai cũng biết ông đang nhắc đến ai.

Hà Lập Nghiệp cúi đầu thấp hơn, không dám phản bác lấy một câu.

“Chú Ba, chú cũng vậy đấy!

Đàn ông trong nhà mà không biết chỉnh đốn gia phong, để vợ thích làm gì thì làm.”

“Nếu trong nhà còn không yên, sự nghiệp có thể thuận lợi được sao?”

Bao nhiêu năm qua, vẫn mãi là một phó cục trưởng, không lên được, là có lý do cả.

Hà Lập Nghiệp đứng nghiêm, cúi đầu chịu mắng.

Dù sao cũng là anh em ruột thịt, Hà Kiến Quốc dù có giận đến đâu cũng không thể vứt bỏ cậu em trai này được.

“Vợ chú thích đánh giá người khác dựa vào địa vị, vậy sao thím ấy lại ngu muội đến mức đi gây sự với Trường Chinh?”

“Trường Chinh là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp quân trường chính quy, tiền đồ trong quân đội rộng mở vô hạn.

Người có chút đầu óc đều biết không nên đối đầu với nó.”

Đới Sương luôn tự nhận mình thông minh, nhưng ngay cả chuyện này cũng không nghĩ ra sao?

“Không phải đâu, anh cả.

Anh cũng biết tính cô ấy mà, chính vì biết Trường Chinh xuất sắc nên mới muốn kéo nó về phe nhà họ Đới.”

Chỉ có kết thân bằng hôn nhân mới có thể trói buộc một mối quan hệ thật sự bền vững!

Tất nhiên, đó là suy nghĩ của Đới Sương, còn Hà Lập Nghiệp thì không hề nghĩ vậy.

“Chú không nghĩ như thế, nhưng là chồng, chú lại không ngăn cản sai lầm của vợ mình.

Chú cũng có lỗi!”

Hà Kiến Quốc quát lớn.

Hà Lập Nghiệp chỉ biết liên tục gật đầu:

“Vâng, vâng, anh cả, em biết lỗi rồi, em thật sự biết sai rồi.”

“Các người ấy…”

Hà Kiến Quốc thở dài đầy phiền muộn.

“Thôi, không nói chuyện này nữa.

Nếu thím ấy không biết điều, thì cứ mặc kệ đi.”

“Cũng may Trường Chinh, Lệ Hoa, và cả Tiểu Giang đều là những người hiểu chuyện, họ sẽ không vì thế mà giận lây sang chú.”

Nói xong, Hà Kiến Quốc phất tay ra hiệu cho Hà Lập Nghiệp ra ngoài.

Ông cần suy nghĩ xem nên làm thế nào để sửa được cái tính thích nhìn người bằng nửa con mắt của Đới Sương.

Bên ngoài thư phòng.

Hà Lập Nghiệp vừa bước ra, giọng của Hà Văn Tĩnh lập tức vang lên.

“Bác cả.”

Vốn đang cau mày suy nghĩ, Hà Kiến Quốc nghe thấy giọng cháu gái liền day day trán, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, ra hiệu cho cô vào phòng.

Hà Văn Tĩnh bước vào thư phòng, tiện tay khóa cửa lại.

“Ồ?

Sao lại khóa cửa?

Có bí mật gì muốn nói riêng với bác à?”

Hà Kiến Quốc trêu ghẹo.

Hà Văn Tĩnh cười ngượng ngùng.

“Bác cả đúng là lợi hại, chuyện gì cũng không giấu bác được.”

“Hử?

Thật sự có chuyện à?”

Hà Kiến Quốc ban đầu chỉ đùa, không ngờ cháu gái lại thật sự có việc quan trọng.

Hơn nữa, còn là chuyện liên quan đến hôn nhân cả đời của cô.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top