Giữa đêm khuya, hầu hết mọi người đều đang chìm trong giấc mộng.
Tống Dư Bạch vì bận xử lý một số tin tức quan trọng nên mãi đến mười hai giờ đêm mới đi ngủ.
Thế nhưng hắn vừa chợp mắt được một lát, trong cơn mơ màng, lại cảm thấy có ai đó đang đứng ngay trước giường mình.
Với kinh nghiệm huấn luyện nhiều năm, gần như theo phản xạ, hắn lập tức mở mắt, tay nhanh chóng luồn xuống dưới gối để tìm thứ mình giấu ở đó.
“Bác sĩ Tống đang tìm cái này à?”
Giữa màn đêm, bóng người cao lớn đứng trước giường vang lên giọng nói quen thuộc.
Thứ trong tay người đó, lại càng khiến Tống Dư Bạch quen thuộc hơn.
Đó chính là khẩu súng mà hắn giấu dưới gối!
Từ khi nào…?
Cả người Tống Dư Bạch giật nảy, lập tức bật dậy.
“Xem ra sức khỏe của bác sĩ Tống rất tốt đấy.
Ban ngày mẹ tôi còn lo lắng vô ích rồi.”
Lục Trường Chinh cười nhạt, giọng điệu mang theo chút trêu chọc.
Lúc này, Tống Dư Bạch mới xác định được thân phận của người đàn ông trước mặt.
“Lục Trường Chinh?!”
“Ừm?
Bác sĩ Tống giờ mới nhận ra à?
Phản ứng của anh chậm thật đấy, chẳng trách lại để lộ thân phận nhanh như vậy.”
Có lẽ do ở bên Giang Đường quá lâu, hoặc do trong người anh cũng chảy dòng máu của cô, khí tức của cô đã ảnh hưởng đến anh ít nhiều.
Vốn dĩ luôn nghiêm túc, Lục Trường Chinh cũng dần trở nên bớt nghiêm túc.
Rõ ràng đến để bắt gián điệp, thế mà ngữ khí của anh lại nhẹ nhàng như đang trò chuyện với một người bạn cũ.
Nhưng dù giọng điệu anh có bình thản thế nào, Tống Dư Bạch cũng không dám chủ quan.
Trong bóng tối, gương mặt hắn ta gượng cười, nhưng nụ cười ấy cứng nhắc đến mức khó coi, hoàn toàn không thật lòng.
“Đồng chí Lục Trường Chinh, anh đang nói gì vậy?
Sao tôi nghe không hiểu gì cả?”
“Ồ, không sao, tôi cũng không cần anh hiểu.”
Lục Trường Chinh nhếch môi cười, giọng điệu thong dong nhưng lại mang theo sát khí ẩn giấu.
“Đi thôi, theo chúng tôi một chuyến…”
Lời còn chưa dứt, Tống Dư Bạch đột nhiên hành động!
Hắn ta chộp lấy tấm drap giường bên dưới mình, quăng thẳng về phía Lục Trường Chinh!
Đồng thời, cả người hắn nhanh chóng bật dậy, lao về phía cánh cửa bí mật dưới giường.
“Chậc.”
Lục Trường Chinh tặc lưỡi, dùng dao găm quân đội trong tay rạch toạc tấm drap.
Gần như ngay khoảnh khắc đó, lưỡi dao trong tay anh liền bay thẳng về phía trước!
“Phập!”
Trong bóng tối, lưỡi dao cắm thẳng vào mu bàn tay đang giơ lên của Tống Dư Bạch.
Con dao xuyên qua mu bàn tay, máu tươi chảy xối xả.
“A a a——!”
Tống Dư Bạch ôm chặt bàn tay bị thương, gào lên đau đớn.
Ngay giây tiếp theo, hắn ta nghiến răng rút mạnh con dao găm ra, sau đó cúi người định chạy trốn.
Nhưng làm sao có chuyện đó!
Lục Trường Chinh đã chờ sẵn hắn tỉnh dậy mới ra tay, sao có thể để hắn trốn thoát ngay trước mắt mình?
Vừa cúi người xuống, cổ áo hắn đã bị một bàn tay mạnh mẽ tóm chặt!
Lục Trường Chinh dùng lực kéo mạnh, trực tiếp ném hắn xuống nền đất lạnh lẽo.
Chưa kịp để Tống Dư Bạch bò dậy, hai khẩu súng đã dí thẳng vào trán hắn.
“Đứng im!”
Lục Trường Chinh đứng trên giường, vỗ tay phủi bụi, rồi quay người nhìn kẻ đang bị các đồng chí khống chế, cười lạnh một tiếng.
Sau đó, anh nhảy xuống khỏi giường, nhìn chằm chằm vào Tống Dư Bạch đang bất lực trên sàn nhà.
“Đi thôi, bắt hết đồng bọn của hắn.”
“Rõ!”
Đêm nay, có người ngủ ngon giấc, có kẻ lại trằn trọc không yên.
…
Sáng sớm hôm sau.
Giang Đường vẫn đang ngủ thì nghe thấy giọng Lục Trường Chinh bên tai.
Cô dụi mắt, mơ màng ngồi dậy.
“Lục Trường Chinh, anh về rồi à?”
Thấy người đàn ông một đêm không gặp, vốn định nhào tới ôm, nhưng vừa ngửi thấy mùi trên người anh, tiểu nhân sâm vốn luôn bám dính như vật trang trí trên người anh, cũng ghét bỏ mà lùi lại.
“Thối quá.”
Giang Đường bịt mũi, đôi mày thanh tú nhăn lại, ánh mắt đầy chán ghét.
Lục Trường Chinh biết vợ mình không thích mùi này, bản thân anh cũng không ưa.
Vậy nên trước khi về nhà, anh đã đặc biệt thay quần áo trong phòng tắm nhưng vẫn không qua được cái mũi nhạy bén của cô.
“Đường Đường.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Hửm?”
Dù ghét bỏ nhưng thấy anh có vẻ muốn nhờ giúp đỡ, cô vẫn không thể làm lơ.
“Có lẽ sẽ phải phiền em giúp một tay.”
“Muốn em tìm nơi mùi hôi này bám vào à?
Có thưởng không?”
Giang Đường đã đoán được anh định nói gì.
Lục Trường Chinh bật cười:
“Thưởng anh cho Đường Đường, được không?”
“Không được, anh vốn đã là của em rồi.”
“Vậy Đường Đường cứ xem như giúp anh một lần, được không?”
“Được thôi.”
Nói xong, Giang Đường kéo chăn xuống giường, bắt đầu thay quần áo.
Mọi khi toàn nhờ Lục Trường Chinh lấy đồ giúp, hôm nay cô lại chủ động tự mặc, rõ ràng là vẫn còn chê anh bẩn.
Nhanh chóng thay đồ và rửa mặt xong, đúng lúc Hà Lệ Hoa cũng vừa thức dậy.
“Mẹ ơi, con và Lục Trường Chinh ra ngoài một lát, hôm nay mẹ tự đi làm nhé.”
Rõ ràng là đang nói chuyện với bề trên, nhưng giọng điệu này cứ như đang dỗ dành trẻ con vậy.
Hà Lệ Hoa dở khóc dở cười.
“Được rồi, Đường Đường nhớ cẩn thận đấy.”
“Vâng vâng, mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ Lục Trường Chinh mà!”
Giang Đường vẫy tay chào rồi kéo Lục Trường Chinh rời khỏi nhà.
…
Những người vốn luôn quấn quýt bên nhau, nay lại đi cách nhau một mét trên đường.
Lục Trường Chinh đã quen với việc được vợ kéo tay áo mỗi khi đi bên nhau, giờ đột nhiên giữ khoảng cách thế này, cảm giác thật sự rất khó chịu.
May mà lúc đi ngang qua bệnh viện trấn, anh liền lấy mấy cái khẩu trang y tế, đưa cho Giang Đường để cô tự tay nhận từ bác sĩ rồi đeo vào.
Bốn, năm lớp khẩu trang đã tạm thời chặn đứng mùi hôi trên người Lục Trường Chinh.
Giang Đường lúc này mới hài lòng mà đi sát bên anh.
Hai người cùng nhau đi về phía cổng trấn.
Ở đó, đã có mấy người chờ sẵn.
Thấy Lục Trường Chinh dẫn theo một nữ đồng chí đến, mọi người không giấu nổi vẻ nghi hoặc.
Lục Trường Chinh nói cần trợ giúp, nhưng sao lại dẫn theo một cô gái?
Không phải họ xem thường nữ giới, mà nhiệm vụ lần này là lên núi sâu.
Dẫn theo một cô gái thì có tác dụng gì?
“Đồng chí Trường Chinh…”
Một người đàn ông đứng tuổi bước lên, sắc mặt nghiêm trọng.
Lục Trường Chinh biết ông ta định nói gì.
“Cục trưởng Ngô, đây là vợ tôi, cô ấy tên là Giang Đường.”
“Cô ấy nhạy cảm với mùi hương hơn bất kỳ ai.
Trước đây, chúng tôi từng hai lần phát hiện ra đồng bọn của Tống Dư Bạch, cũng nhờ cô ấy phát hiện đầu tiên.”
Trong lúc Lục Trường Chinh giới thiệu, Giang Đường mở to đôi mắt đen láy, tò mò quan sát mọi người trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị khẩu trang che mất một nửa, chỉ còn lại đôi mắt to tròn cùng sống mũi thanh tú, trông cô có vẻ rất trẻ.
Về phần năng lực mà Lục Trường Chinh nhắc đến, dù không ai thể hiện rõ sự nghi ngờ, nhưng ánh mắt họ vẫn lộ ra vẻ không hoàn toàn tin tưởng.
Lục Trường Chinh không quan tâm họ có tin hay không.
Dù sao trên núi còn có bộ đội, anh sẽ đích thân trao đổi với họ.
“Đường Đường, chúng ta lên núi thôi.”
“Ở trên núi à?”
“Ừ.”
“Xa không?”
“Cũng hơi xa.”
“Vậy đi với cái bụng đói à?”
Không khí xung quanh vốn dĩ đang căng thẳng, nhưng lại không ảnh hưởng đến Giang Đường chút nào.
Cô vẫn nói chuyện ăn uống như bình thường.
Lục Trường Chinh theo phản xạ đưa tay muốn xoa đầu cô, nhưng Giang Đường lập tức né tránh cực nhanh.
“Không được chạm!
Chạm vào tóc sẽ rụng đấy!”
Mấy người bên cạnh: ???
Lục Trường Chinh cũng sững lại một giây, rồi mới hiểu ra.
Trên tay anh vẫn còn dính mùi mà nhân sâm ghét nhất.
Anh bật cười, thu tay về.
“Là lỗi của anh.”
“Phía trước có chuẩn bị đồ ăn rồi, chúng ta qua lấy một ít rồi lên núi.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay