Đối với người chị họ Đới Minh Na, Hà Văn Tĩnh trước nay chưa bao giờ khách sáo, muốn nói gì thì nói nấy.
Nhưng đừng nói là đối với Đới Minh Na, ngay cả đối với Đới Sương, Hà Văn Tĩnh cũng chẳng có nhiều thiện cảm.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Những người con gái gả xa khi thấy mẹ ruột đến thăm có lẽ sẽ rất xúc động, nhưng Hà Văn Tĩnh thì không.
Giọng điệu của cô thậm chí còn có chút lạnh nhạt.
Đới Sương lặn lội đường xa tới đây, vừa nghe con gái nói với mình bằng giọng đó, bà ta lập tức nổi giận:
“Văn Tĩnh, con nói chuyện với mẹ như vậy sao?”
“Mẹ đường xa vất vả đến thăm con, con cũng không hỏi mẹ đi đường có thuận lợi không, có mệt không, mà lại mở miệng trách cứ mẹ à?”
“Mẹ dạy con như vậy sao?
Giáo dưỡng của con đâu rồi?”
Lối giáo huấn của Đới Sương, trước sau vẫn không thay đổi.
Hà Văn Tĩnh hoàn toàn không muốn nói gì.
Nhưng cô không nói, cũng không thể ngăn Đới Sương tiếp tục nói.
Sau khi mắng con gái xong, ánh mắt Đới Sương dừng lại trên người Thành Quốc Viễn – chồng của Hà Văn Tĩnh.
“Đây chính là người đàn ông mà con lấy làm chồng sao?”
Ánh mắt dò xét của bà ta không giống như đang nhìn một con người, mà giống như đang đánh giá giá trị của một món hàng.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi người bạn của Hà Văn Tĩnh, chỉ cần để mẹ cô nhìn thấy, đều sẽ bị bà ta dùng ánh mắt như vậy để đánh giá.
Cân nhắc xem đối phương có giá trị hay không.
Hà Văn Tĩnh từng nghĩ rằng sau khi mẹ cô ly hôn với bố, bà ấy sẽ có chút phản tỉnh và thay đổi.
Nhưng cô không ngờ rằng, mẹ cô chẳng thay đổi chút nào.
Cô quay đầu nhìn Thành Quốc Viễn bên cạnh, trong mắt cô ánh lên nét áy náy.
Thành Quốc Viễn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng siết một cái, ra hiệu rằng không sao cả.
Đừng để tâm đến anh ấy.
Anh cũng không bận tâm đến ánh mắt đánh giá kia của mẹ vợ.
“Mẹ, mẹ đi đường vất vả rồi.”
Không chỉ không để tâm, anh còn chủ động tiến lên chào hỏi, đưa tay ra muốn giúp Đới Sương xách đồ.
Đới Sương nghiêng người tránh đi.
Bàn tay Thành Quốc Viễn đưa ra lơ lửng giữa không trung.
“Mẹ rốt cuộc muốn làm gì?”
Giọng Hà Văn Tĩnh nghẹn lại, mang theo chút uất ức, cô bước nhanh đến chắn trước mặt Thành Quốc Viễn.
“Mẹ lặn lội đường xa đến đây là để sỉ nhục chúng con, để thể hiện cảm giác ưu việt vô lý của mẹ sao?”
Giọng cô run rẩy, trong mắt lấp lánh giọt nước mắt chực rơi.
Cô đã từng nhắc nhở bản thân, với sự kiểm soát mạnh mẽ của mẹ, muốn bà ấy công nhận cô và Thành Quốc Viễn sẽ rất khó khăn.
Cô đã chuẩn bị tinh thần bị châm chọc rồi.
Nhưng khi cảnh tượng này thực sự diễn ra ngay trước mắt, lòng cô vẫn đau như bị kim đâm.
Có lẽ bởi trong thâm tâm cô vẫn còn chút mong đợi đối với mẹ.
Cô hy vọng mẹ có thể giống như hai bác dâu hay cô của cô, không coi con cái là tài sản riêng của mình, mà xem chúng là những con người độc lập, biết tôn trọng và thấu hiểu chúng…
“Văn Tĩnh.”
Thành Quốc Viễn nghe ra sự tủi thân trong giọng nói của cô, tim anh như bị ai bóp nghẹt, đau đớn từng hồi.
“Đừng khóc…”
“Mợ?”
Giang Đường cất giọng đầy ngạc nhiên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Giọng nói ngọt ngào vừa vang lên, cô cũng bước đến gần.
Cô chớp chớp mắt, chưa đợi Đới Sương trả lời đã nhanh chóng bổ sung:
“Không đúng, bây giờ tôi không thể gọi bà là mợ nữa rồi.
Bà đã ly hôn với cậu tôi, không còn là mợ tôi nữa.”
“Nếu tôi vẫn gọi bà là mợ, lỡ như cậu tôi tái hôn, thì người vợ mới của cậu biết được chắc chắn sẽ không vui đâu.”
Giang Đường đúng là có thiên phú khiến người ta tức đến chết mà không đòi được mạng.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Một loại thiên phú không cần học hỏi, từ lúc còn là nhân sâm hóa thành người đã mang theo bên mình.
Sắc mặt Đới Sương tái xanh khi nghe Giang Đường nói.
Sự khó chịu vốn dồn lên Hà Văn Tĩnh và Thành Quốc Viễn giờ chuyển hết sang Giang Đường.
Thế nhưng khi đối diện với đôi mắt trong veo của cô, bà ta bỗng dưng mất đi vài phần khí thế.
Bên cạnh, Đới Minh Na nhân cơ hội này lập tức bật chế độ chế giễu.
“Giang Đường, lời cô nói có hơi quá đáng đấy!
Dù cô của tôi đã ly hôn với chú, nhưng cô của tôi cũng từng sinh con đẻ cái cho chú tôi.
Sao cô có thể bất kính với cô của tôi như vậy?”
“Cô cứ mở miệng là cậu tôi tái hôn, cậu tôi tái hôn, khiến người ta không thể không nghi ngờ rằng, liệu có phải cô đã xúi giục khiến chú tôi ly hôn không?”
Đới Minh Na quả thực giỏi đổ thêm dầu vào lửa.
Chỉ vài câu đã gán ngay một tội danh từ trên trời rơi xuống cho Giang Đường.
Đới Sương nhìn sang Giang Đường, ánh mắt đầy ngờ vực.
“Thật sự là cô sao?”
“Mẹ, mẹ có thôi đi không?”
Hà Văn Tĩnh không cho phép mẹ mình coi thường Thành Quốc Viễn, cũng sẽ không để bà ta xem thường chị dâu cô.
“Bản thân mẹ là người như thế nào mẹ chưa bao giờ tự nhận ra sao?
Ba ly hôn với mẹ, mẹ không tự tìm nguyên nhân từ chính mình, lại đi nghi ngờ lung tung?”
“Mẹ nghĩ chị dâu con cũng rảnh rỗi giống như cháu Minh Na của mẹ sao?
Chỉ biết suốt ngày rêu rao chuyện thị phi?”
Đối với Đới Minh Na, Hà Văn Tĩnh chưa từng có chút kính trọng nào.
Không phải cô không có phép tắc, mà là loại người chuyên đi gây chuyện thị phi như Đới Minh Na vốn không xứng đáng được tôn trọng.
Đới Minh Na bị mắng, lập tức quay đầu nhìn Đới Sương với vẻ ấm ức.
“Cô ơi… cô xem Văn Tĩnh kìa, em ấy hiểu lầm con rồi.”
“Văn Tĩnh, Minh Na là chị họ của con đấy.”
Đới Sương lên tiếng.
Khóe môi Hà Văn Tĩnh nhếch lên một nụ cười chế giễu:
“Trên danh nghĩa huyết thống thì là chị họ, nhưng trên thực tế, cô ta còn giống con gái mẹ hơn cả con.”
“Văn Tĩnh!” Đới Sương cao giọng quát.
Hà Văn Tĩnh quay mặt đi, không muốn đôi co thêm.
Giang Đường đưa mắt nhìn giữa Đới Sương và Hà Văn Tĩnh, rồi gật gù kết luận:
“Quả thật, nhìn hai người đúng là giống mẹ con hơn.”
“Bà mợ của quá khứ à, thực ra bà cũng chẳng thông minh đâu.” Giang Đường khoanh tay, nghiêm túc đưa ra nhận xét.
“Văn Tĩnh rõ ràng là con gái ruột của bà, còn cô ta chỉ là họ hàng, vậy mà bà lại đối xử với họ hàng như con gái, còn đối xử với con gái ruột như người dưng.
Đúng là không thông minh gì cả.”
Chỉ một câu “mợ của quá khứ” từ miệng Giang Đường đã đủ để khiến Đới Sương phát điên.
Mấy câu sau càng làm bà ta có cảm giác như thể mặt mũi mình bị Giang Đường xé nát rồi quăng xuống đất giẫm đạp.
“Cô chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa, cái gì cũng không biết thì đừng có nói bừa!”
Đới Sương cảm thấy mất mặt, nhưng bà ta lại không nghĩ rằng cách dạy dỗ con gái của mình có gì sai.
“Nếu không phải vì tôi nghiêm khắc rèn giũa từ nhỏ, Văn Tĩnh có thể xuất sắc như ngày hôm nay sao?
Đáng trách nhất chính là lúc trước, tôi không nên để nó rời khỏi tầm mắt mình để đến trấn Hồng Kỳ làm việc!”
Đi làm chẳng ra trò trống gì, trái lại còn bị làm hư mất.
Một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời mà giờ lại biến thành kẻ phản nghịch như thế này.
Nếu không phải có người xúi giục, Đới Sương tuyệt đối không tin!
Trong mắt bà ta, chẳng ai hiểu rõ con gái mình hơn bà ta cả.
Chắc chắn là bà cô của Hà Văn Tĩnh ở trấn Hồng Kỳ đã tẩy não con bé!
Nhận thức của Đới Sương một lần nữa khiến mọi người có mặt ở đây phải cạn lời!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay