Lưu Vĩnh Chính: ???
Gì cơ?
Cô ấy nói ai bảo vệ ai?
“Tiểu Thôi, cậu nghe thấy cô ấy nói gì không?”
Lưu Vĩnh Chính quay sang hỏi tài xế.
Dù cũng cảm thấy có chút hoang đường, nhưng Tiểu Thôi vẫn thành thật trả lời:
“Vị nữ đồng chí đó nói… sẽ bảo vệ chúng ta.”
“Cô ấy… bảo vệ chúng ta?”
Lưu Vĩnh Chính cảm thấy đây đúng là chuyện nực cười.
Rốt cuộc ai bảo vệ ai đây?
Nhưng lão thủ trưởng ngồi ở ghế sau lại không có phản ứng kịch liệt như Lưu Vĩnh Chính.
Ông vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt.
Sau khi nghe Giang Đường nói xong, nụ cười ấy càng sâu hơn.
“Tiểu Thôi, còn chần chờ gì nữa?
Không nghe thấy lời của đồng chí nhỏ à?”
“Thủ trưởng?” Lưu Vĩnh Chính giật mình.
Lão thủ trưởng cười hiền hòa: “Cứ đi chậm phía trước, để đồng chí nhỏ ‘bảo vệ’ chúng ta đi.”
Còn vì sao người được bảo vệ lại đi phía trước?
Chuyện này nói ra cũng đơn giản.
Chiếc Jeep của họ có lốp dự phòng, trong khi chiếc xe khách chở nhiều người hơn lại không có.
Lốp xe họ đang dùng vẫn là lốp mới được vá lại.
Với tình trạng này, xe khách không thể đi phía trước được.
Nếu lại dính bẫy đinh lần nữa, họ sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Vậy nên đi chung với nhau, Giang Đường hứa sẽ bảo vệ người trên Jeep, còn Jeep sẽ giúp xe khách kiểm tra xem có bẫy đinh không.
Đây chính là hợp tác đôi bên cùng có lợi.
…
Trên xe khách, tài xế đã tỉnh lại.
Nhưng vì đầu óc choáng váng, nói còn khó khăn, nên chắc chắn không thể tiếp tục lái xe được.
Lúc này, cần có người khác thay thế.
Mọi người trên xe nhìn nhau, người nào cũng là nhân sự kỹ thuật nòng cốt, nhưng lại không có ai biết lái xe.
Giang Đường giơ tay: “Tôi biết lái.”
Mọi người: …
Khoan đã, nhân viên xưởng cơ khí tinh anh đến mức này sao?
Biết đánh nhau, biết sửa xe, giờ lại biết lái xe nữa?
Cái gì cũng được họ học hết à?
Tần Quốc Thăng thì đã quen với sự xuất sắc của đồ đệ mình, nên chẳng có gì ngạc nhiên.
“Tiểu Giang, con lên lái xe đi.”
“Dạ!”
Có được sự cho phép của sư phụ, Giang Đường lập tức lên ghế lái, làm theo trình tự cô từng lái trước đó, khởi động xe.
Bên trong chiếc Jeep, Lưu Vĩnh Chính lại giật bắn mình.
“Cô ấy còn biết lái xe?”
Lão thủ trưởng ngồi ghế sau bật cười: “Vĩnh Chính à, có phải cậu có thành kiến với nữ đồng chí không?”
Lưu Vĩnh Chính vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu, thủ trưởng!
Tôi chỉ quá ngạc nhiên thôi.”
“Dù sao thì ngay cả nam đồng chí biết lái xe cũng không nhiều, huống chi là nữ đồng chí.”
Lão thủ trưởng cười khẽ, nhắc khéo: “Hừm, đó là người khác.
Cậu không nghe cô ấy nói cô ấy là ai sao?”
Lưu Vĩnh Chính khựng lại, chợt nhớ ra:
“Cô ấy nhắc đến cái tên Lục Trường Chinh…
Chẳng lẽ, Lục Trường Chinh mà cô ấy nói đến chính là người mà chúng ta biết?”
“Cậu xem, toàn quân có bao nhiêu người cùng cấp bậc với cậu mà tên là Lục Trường Chinh?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, người mà Giang Đường nhắc đến chính là Lục Trường Chinh – phó đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong quân đội, người liên tiếp lập công lớn, được phong hạng nhất nhiều lần.
Ngoài anh ra, thì còn ai vào đây nữa?
Lưu Vĩnh Chính cũng lập tức hiểu ra.
“Trước đây có nghe nói thằng nhóc đó kết hôn rồi, không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp được vợ của nó.
Đúng là có duyên thật!”
Lục Trường Chinh là một người vô cùng xuất sắc.
Cấp trên rất coi trọng anh, vì anh là một người trẻ đầy tiềm năng, liên tục lập công, có năng lực quân sự xuất sắc.
Lưu Vĩnh Chính vốn đã có ấn tượng tốt về Lục Trường Chinh.
Vậy nên, khi nghe nói Giang Đường là vợ của anh, sự đánh giá của ông ta về cô lập tức thay đổi.
Ban đầu còn có chút nghi ngờ, nhưng bây giờ thì không chút nghi ngờ nào nữa.
Đùa sao?
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Một người đàn ông xuất sắc như vậy, vợ của anh ta chắc chắn cũng phải có điểm gì đó đặc biệt.
Người ngoài có thể không hiểu rõ nội tình, nhưng chỉ cần tin tưởng là được rồi.
…
Có chiếc Jeep đi trước dò đường, Giang Đường cứ thế lái xe chầm chậm đi theo lộ trình của họ.
Trên xe, ngoài những người đi tham gia khóa đào tạo, còn có ba tên cướp vẫn đang bất tỉnh.
Dĩ nhiên, chúng không được đãi ngộ tốt như những người khác.
Không có ghế ngồi, chúng bị trói gô lại, vứt ngay giữa lối đi trong khoang xe, chẳng ai buồn quan tâm.
Giang Đường tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại quan sát tình hình bên ngoài.
Hai chiếc xe cứ thế chạy suốt gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy bức tường thành cổ của tỉnh thành.
Mọi người trong xe thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá, cuối cùng cũng đến nơi an toàn rồi.”
“Đúng vậy, thật không dễ dàng gì.
May mà trên đường không gặp thêm chuyện gì cả!”
Mọi người đều vui mừng.
Chiếc Jeep đi phía trước dừng lại trước cổng thành.
Tài xế Tiểu Thôi bước xuống, chạy đến trước xe khách, giơ tay ra hiệu cho Giang Đường dừng lại.
Giang Đường nhẹ nhàng đạp phanh, dừng xe ổn định.
“Đồng chí, có chuyện gì sao?”
“Chào đồng chí, đây là thứ lãnh đạo của tôi nhờ tôi chuyển cho cô.”
Tiểu Thôi đưa cho cô một tờ giấy.
“Cảm ơn cô vì đã ‘bảo vệ’ chúng tôi trên đường đi.
Lãnh đạo nói nếu cô ở lại tỉnh thành mà có chuyện cần giúp đỡ, có thể đến địa chỉ này tìm ông ấy.”
“Trước ngày 15, chúng tôi sẽ ở tại địa chỉ này.”
Trên tờ giấy ghi tên một nhà khách.
Giang Đường nhìn thoáng qua, rồi đưa tờ giấy lại cho Tiểu Thôi.
Tiểu Thôi: ???
“Đồng chí, sao vậy?”
“Tôi nhớ rồi.”
Giang Đường nghiêm túc trả lời, sau đó quay lại hỏi Tần Quốc Thăng về tên của nhà khách nơi họ sẽ ở.
“Chúng ta ở nhà khách gần hội trường Hồng Tinh.”
“Ồ, được rồi.”
Sau khi biết chỗ ở của mình, Giang Đường liền quay lại, nghiêm túc chuyển lời cho Tiểu Thôi:
“Nếu các anh gặp phải rắc rối không thể giải quyết, có thể đến nhà khách gần hội trường Hồng Tinh tìm tôi.”
“Tôi sẽ trả lại ân tình cho các anh.”
Tiểu Thôi lúc trước chỉ là đùa cợt khi nói về chuyện “bảo vệ”, nhưng Giang Đường thì lại hoàn toàn nghiêm túc.
Trong suy nghĩ của cô bé nhân sâm nhỏ này, nếu nợ ai đó một ân tình, nhất định phải trả càng sớm càng tốt, hơn nữa phải do chính cô đích thân trả.
Tuyệt đối không thể để họ tìm đến Lục Trường Chinh, rồi bắt anh thay cô trả món nợ này.
Nói xong, Giang Đường thả phanh, lái xe tiến vào thành phố.
Tiểu Thôi đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe rời xa.
Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi xăng dầu.
Không thể nói là dễ ngửi.
Nhưng Tiểu Thôi cũng chợt bừng tỉnh.
…
“Tiểu Thôi, có chuyện gì sao?”
Lưu Vĩnh Chính vẫn đang ngồi trong Jeep quan sát mọi cử động bên này.
Ông ta không nghe được Giang Đường và Tiểu Thôi nói gì, nhưng lại nhìn thấy rõ ràng động tác của Giang Đường khi trả lại tờ giấy cho Tiểu Thôi.
Nữ đồng chí này đang làm cái quái gì vậy?
Xem thường bọn họ sao?
Không, phải nói là… chẳng lẽ cô ta xem thường cả lão thủ trưởng?
Phải biết rằng, địa chỉ này là do lão thủ trưởng chủ động để lại.
Giang Đường đã biết bọn họ là quân đội, biết người ngồi phía sau là một nhân vật có địa vị cao, vậy thì càng nên trân trọng cơ hội được quen biết ông ấy mới đúng.
Vậy mà lại thản nhiên trả lại địa chỉ?
Lưu Vĩnh Chính nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.
…
“Thủ trưởng, ngài nói xem, vợ của Lục Trường Chinh rốt cuộc là có ý gì?”
Ông ta quay đầu hỏi lão thủ trưởng đang ngồi sau xe.
Lão thủ trưởng chống gậy, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt:
“Muốn biết à?
Gọi Tiểu Thôi qua hỏi chẳng phải sẽ rõ sao?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay