Gần tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố Tây Minh, có một nhà khách quốc doanh. Trùng hợp làm sao, Hách Thanh Sơn lại được phân đúng căn phòng lần trước đã ở.
Lần trước? Cũng đã hơn năm tháng rồi, họ cùng đến thành phố Tây Minh tham gia hoạt động giao lưu nhân tài quân đội. Cô giận dỗi anh, tránh mặt suốt một ngày, anh chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Rõ ràng buổi sáng còn nói chuyện vui vẻ, vậy mà sau khi mỗi người vào lớp học, tới khi tan học lại bị cô phớt lờ như người xa lạ?
Buổi chiều có hội thảo kỹ thuật, Hách Thanh Sơn ngồi đó mà chẳng nghe lọt một chữ. Tối về phòng, ngồi không yên, anh liền chạy sang gõ cửa phòng cô, tìm cái cớ lừa cô lên tầng, rồi bất ngờ hôn cô. Quả là hành động có phần lưu manh.
Hách Thanh Sơn nằm trong phòng đã tắt đèn, khả năng nhìn đêm của anh rất tốt, giữa bóng tối vẫn có thể dễ dàng phân biệt được các đồ đạc trong phòng.
Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, đếm từng vòng vân hoa trên đó. Không dám nhắm mắt, càng không dám để đầu óc trống rỗng mà thả trôi suy nghĩ.
Anh phải tự tìm việc gì đó để làm, tốt nhất là không bao giờ để đầu óc rảnh rỗi. Bởi hễ rảnh ra, trong đầu lại hiện lên hình ảnh buổi sáng hôm đó—cô gái đứng dưới gốc cây Bồ đề, nghiêng mặt sang chỗ khác, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, đôi mắt từng long lanh giờ đã sưng húp như hai trái óc chó.
Trong buồng điện thoại bên cạnh ga tàu, sau khi dập máy, cô gái gầy gò mỏng manh từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, bờ vai run rẩy từng hồi.
Cứng đầu bề ngoài, yếu mềm bên trong.
Hách Thanh Sơn chỉ muốn chạy tới ôm chặt lấy cô, nhưng khu vực ga tàu tấp nập xe cộ, ồn ào huyên náo. Anh ngồi trong xe, tay nắm chặt vô-lăng đến biến dạng, ngũ tạng bên trong dường như bị đảo lộn, như có thể nghẹt thở bất cứ lúc nào.
Chỉ cần bước lên một bước, anh có thể ôm cô vào lòng, hôn khô nước mắt trên mặt cô. Nhưng một bước ấy, cũng là vực sâu vạn trượng.
Chỉ cần sai lệch nửa bước, anh ta sẽ vạn kiếp bất phục.
Sau này, có mấy lần Lục Phong không nhịn được mà khuyên:
“Thực ra cũng không cần phải cực đoan như thế, khiến cả hai người đều khổ sở. Dù để cô ấy ở lại thành phố Phàm Châu, phần lớn thời gian vẫn là ở trong doanh trại, rất an toàn. Thỉnh thoảng có nhiệm vụ ra ngoài, thì ngầm bố trí thêm vài người đi theo là được, cơ bản sẽ không có chuyện gì đâu.”
Khóe môi Hách Thanh Sơn nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ châm biếm:
“Cơ bản?”
Lục Phong cứng họng: “……” Không biết nói gì tiếp. Đây là một trận chiến trường kỳ, địch ở trong tối, ta ngoài sáng, tên bắn lén khó phòng, ai cũng không thể đảm bảo tuyệt đối không có chuyện bất trắc. Anh ta đành cắm đầu gặm bánh quy nén. Lúc tưởng rằng Hách Thanh Sơn sẽ không nói gì nữa, bỗng nghe thấy bên tai vang lên một giọng khàn khàn nhưng kiên định:
“Tôi muốn cô ấy an toàn tuyệt đối!”
Lục Phong ngẩng đầu nhìn Hách Thanh Sơn, người đàn ông ngồi ở ghế phụ chăm chú nhìn về phía trước, gương mặt bình thản, như thể người vừa nói ra câu đó không phải là anh vậy.
Lục Phong cắn thêm một miếng bánh quy, khô khốc khó nuốt, phải uống ngụm nước mới gượng nuốt trôi.
Lần trước từng can thiệp vào quyết định của anh, anh đã nhượng bộ, nhưng sau đó lại hối hận. Lục Phong nghĩ, nếu lại để Mạnh Du Du gặp chuyện như lần bị nổ và đưa vào phòng cấp cứu, thậm chí còn nguy hiểm hơn, kết cục tồi tệ hơn—thì sư đệ của anh ta sẽ ra sao?
Anh ta sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Nghĩ vậy, trong lòng Lục Phong không khỏi run lên. Anh ta quá hiểu người sư đệ này, có lúc cố chấp tới tận xương tủy. Một khi chuyện đó xảy ra, đủ để hủy hoại anh ta. Vì thế, Lục Phong quyết định không khuyên nữa.
Lục Phong đặt bình nước xuống, cũng nhìn về phía trước. Bên ngoài kính chắn gió là cổng ra của một khu nhà máy bỏ hoang, có một tấm tôn rỉ sét nằm giữa đường, xe cộ qua lại không thể không cán lên, phát ra âm thanh “keng keng” đầy chói tai.
Trong tầm nhìn, có một ông lão ngoài sáu mươi tuổi đang đẩy chiếc xe ba bánh nhặt ve chai, chậm rãi bước ra từ bên trong. Cả hai người chăm chú nhìn vài giây, đợi ông lão đạp xe đi xa, cũng không nói thêm một lời.
……
Lại một đêm không ngủ. Hách Thanh Sơn đã quen rồi, anh từng trải qua đủ loại môi trường sinh tồn khắc nghiệt nhất. Trước đây từng ở vùng rừng sâu núi thẳm, nơi không một bóng người, ba ngày hai đêm không ngủ, vừa mang súng vừa hành quân mang vác nặng. Cho nên, chuyện này với anh chẳng tính là gì cả.
Buổi sáng chỉ là một cuộc họp mang tính hình thức, chẳng có bao nhiêu thông tin hữu ích. Sau khi hội nghị hôm nay kết thúc, họ có thể lên đường trở về.
Hách Thanh Sơn cùng với Doanh trưởng doanh 1 là Doanh trưởng Đặng và Doanh trưởng doanh 3 là Doanh trưởng Trịnh cùng nhau từ tòa nhà Ủy ban Nhân dân thành phố Tây Minh bước ra. Tiểu Lý ngồi trong xe thấy mấy vị doanh trưởng đang đi về phía này, vội vàng nhảy xuống xe, nghiêm trang chào theo điều lệnh.
Mấy người lần lượt lên xe. Hách Thanh Sơn ngồi ở ghế phụ, hai vị doanh trưởng còn lại ngồi ghế sau. Xe rời khỏi khu làm việc của chính quyền thành phố Tây Minh, thẳng hướng về Phàm Châu.
Xe rời khỏi khu đô thị thành phố Tây Minh, dần dần tiến vào vùng giáp ranh giữa hai thành phố. Khu vực này điều kiện đường xá vốn dĩ không tốt, toàn là đường đất, trên mặt đường rải rác đá vụn và cành cây khô, xe chạy qua xóc nảy liên hồi.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Sáng họp xong, xuống là vội vã lên đường trở về, Doanh trưởng Đặng và Doanh trưởng Trịnh ngồi ở hàng ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, cả hai dáng ngồi ngay ngắn, không hề tỏ vẻ uể oải hay lười biếng.
Hách Thanh Sơn không ngủ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang ngắm phong cảnh.
Tiểu Lý lái xe, tranh thủ liếc nhìn doanh trưởng của họ, thật sự cảm thấy doanh trưởng có gì đó không ổn, nhưng lại không nói rõ được là không ổn chỗ nào.
Dù sao thì từ sau khi phiên dịch Mạnh rời đi, cậu chưa từng thấy doanh trưởng của mình nở nụ cười lần nào, lời nói cũng ít hẳn. Mặc dù trước đây doanh trưởng vốn đã ít nói, cũng chẳng hay cười, nhưng ít ra cũng không đến mức im lặng đến lạnh người như bây giờ. Cái khí chất lạnh lẽo tỏa ra từ người doanh trưởng giống như bị ngâm trong băng tuyết, người đứng cạnh chỉ sợ sẽ bị đóng băng trong chớp mắt.
Tiểu Lý vẫn còn nhớ một ngày nọ khi phiên dịch Mạnh đang nằm viện, cậu đứng chờ doanh trưởng ở ven đường trước cổng bệnh viện. Doanh trưởng vừa lên xe, theo thường lệ Tiểu Lý chào:
“Chào doanh trưởng!”
Không ngờ hôm đó, doanh trưởng của họ khi đang thắt dây an toàn lại quay đầu lại, mỉm cười với cậu rồi nói:
“Chào buổi chiều!”
Tiểu Lý theo phản xạ lập tức làm ra vẻ mặt như gặp ma giữa ban ngày.
Hách Thanh Sơn thấy vậy thì hỏi:
“Sao thế? Trông cậu có vẻ ngạc nhiên lắm.”
Tiểu Lý lắc đầu như điên:
“Không có gì, chỉ là thấy doanh trưởng hôm nay có gì đó không giống mọi khi.”
“Hôm nay có gì không giống?”
Tiểu Lý hơi lắp bắp:
“Anh… anh hôm nay chào em buổi chiều, còn… còn cười với em nữa.” Càng nói, giọng Tiểu Lý càng nhỏ dần. Phải biết rằng, bình thường doanh trưởng chỉ thản nhiên đáp một tiếng “ừ”, sau đó không biểu cảm mà bảo tiếp theo đi đâu.
Sau khi nghe Tiểu Lý trả lời, doanh trưởng của họ chỉ gật đầu ra chiều trầm ngâm, không nói gì thêm.
Vì thế, Tiểu Lý quay đầu lại, khởi động xe. Xe vừa lăn bánh, bên tai chợt nghe một câu nói vang lên:
“Cô ấy bảo tôi ở ngoài nên thân thiện hơn với các cậu một chút, nếu không thì dễ khiến người ta cảm thấy quan liêu, thiếu tình người.”
Cô ấy nói — câu này ngọt đến tan lòng.
Tiểu Lý nhìn ra được, doanh trưởng của họ thật sự rất thích phiên dịch Mạnh, từng lời cô ấy nói đều khắc sâu trong lòng.
Trên xe, Tiểu Lý lại lén liếc nhìn doanh trưởng một cái, thấy anh ta đang cau mày, chăm chú nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Bản năng nghề nghiệp trỗi dậy, Tiểu Lý nhanh chóng quay đầu nhìn gương chiếu hậu bên phía mình. Trong gương xuất hiện hai chiếc xe việt dã, một đen một xám, một trước một sau, đang tăng tốc lao về phía họ.
Vừa định mở miệng hỏi, bên cạnh đã vang lên một mệnh lệnh dứt khoát:
“Cảnh giác! Chuẩn bị chiến đấu!”
Hai người phía sau đang nhắm mắt nghỉ lập tức bừng tỉnh, gần như cùng lúc, súng ngắn ở thắt lưng đã được rút ra, lên đạn, động tác liền mạch không chút do dự.
“Tăng tốc! Đạp hết ga!”—Câu này là mệnh lệnh dành cho Tiểu Lý. Nghe xong, cậu lập tức đạp mạnh chân ga, xe lao vút về phía trước.
Hai chiếc xe việt dã phía sau cũng đồng thời tăng tốc đuổi sát theo.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.