“Cái gì?”
Đặng Bình nghi hoặc, đưa tay sờ cổ mình, không hiểu Giang Đường đang nói gì.
Giang Đường cong môi, ghé sát vào cô, hạ giọng nói:
“Cổ cô đầy dấu.”
“Đầy dấu gì?”
Có lẽ vì vừa mới thức dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, nên phản ứng của Đặng Bình có phần chậm chạp.
Cô ngẩn ra một lúc mới bừng tỉnh, mặt lập tức biến sắc, vội vàng đưa tay che cổ, trừng mắt nhìn Giang Đường.
Giang Đường vô tội chớp mắt.
“Đâu phải tôi cắn cô, sao lại lườm tôi?”
ĐẶNG BÌNH: …!!!
Muốn độn thổ quá!
“Không… không có gì… chẳng liên quan đến cô!”
Đặng Bình lắp bắp thanh minh, vội kéo cao cổ áo, đồng thời tìm cách đánh trống lảng.
“Cô đậu đại học chưa?
Nhận được giấy báo nhập học chưa?”
“À, nhận rồi nhé!”
Giang Đường thuận theo chủ đề mới của cô, vui vẻ đáp:
“Ngày mùng 3 tôi nhập học.”
“Ngày mùng 3 sao?
Nhanh vậy à?
Trường tôi đến ngày mùng 8 mới khai giảng.”
Thì ra Đặng Bình đậu rồi!
Là một trường đại học trong thành phố.
Tuy không bằng đại học ở tỉnh hay trường trọng điểm quốc gia, nhưng học ngay tại địa phương cũng có cái lợi.
Cô có thể đi đi về về mỗi ngày, tan học có thể về nhà giúp chồng chăm con, giảm bớt áp lực cho Triệu Kiến Quốc.
Vậy nên, cô không hối hận khi trước đây đã chọn nguyện vọng là một trường gần nhà.
Cô không thể so sánh với Giang Đường, cũng không muốn so bì với bất kỳ ai.
Cô chỉ cần làm theo ý mình, sống tốt với Triệu Kiến Quốc, nuôi dạy con cái trưởng thành—thế là đủ rồi!
Giang Đường liên tục gật đầu, cười nói:
“Quả nhiên, học hành giúp con người ta tiến bộ.”
“Cô có nhận thức như vậy, thật tốt!”
“…”
Đặng Bình lại muốn lườm người rồi!
“Cô nói xem, cô nhìn cũng sáng sủa ra phết, sao cái miệng lại đáng ghét như vậy?”
“Nếu cô bị câm, chắc chắn tôi sẽ thích cô lắm!”
Giang Đường vô cùng ngây thơ, hồn nhiên, nghiêm túc đáp:
“Nhưng tôi có nhiều người thích mà!”
“Lục Trường Chinh thích tôi, mẹ tôi thích tôi, ba đứa nhỏ cũng thích tôi.”
“Vậy nên, cô không thích tôi cũng không sao cả!”
ĐẶNG BÌNH: …!!!
Cạn lời!
Không thể nói chuyện tử tế với người này được!
Cô ta có thể chọc tức người khác bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu!
Để tránh mình bị Giang Đường làm tức đến mức phát hỏa ngay ngày Tết, Đặng Bình phải tự nhắc nhở bản thân:
“Không chấp nhặt với ngốc nghếch!”
Hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế, cô chuyển sang chuyện khác:
“Trước đây cô bảo tôi nghiên cứu công thức thức ăn chăn nuôi, tôi đã nghĩ ra mấy công thức rồi, cũng đã gửi cho nông trường.”
Đặng Bình cảm thấy mình đúng là có vấn đề!
Miệng thì chê bai Giang Đường không ngừng, vậy mà có chuyện gì vẫn cứ muốn kể cho cô ấy nghe.
Không hiểu sao, trong lòng cứ có cảm giác muốn thân thiết với người này.
Như thể hai người đã quen biết từ kiếp trước vậy.
Có lẽ là vì Giang Đường trông quá đỗi ngốc nghếch và vô hại, nên mới khiến cô có cảm giác thân thuộc như thế?
Giang Đường không bị phân tâm, lập tức hỏi ngay:
“Họ trả cô bao nhiêu tiền?”
Giang Đường bất ngờ ngắt ngang dòng suy nghĩ của Đặng Bình.
“Tiền đâu?”
Đặng Bình khựng lại.
“Tiền gì?”
“Cô đưa công thức thức ăn chăn nuôi cho nông trường, họ trả cô bao nhiêu?”
Đặng Bình ngẩn người, lắc đầu thật thà: “Không có, lẽ nào còn phải lấy tiền sao?”
“Tại sao không?”
Giang Đường hỏi ngược lại, giọng điệu vô cùng thẳng thắn:
“Cô nghiên cứu ra công thức này, bỏ công sức và thời gian, tại sao lại không được nhận tiền?”
“Không lấy tiền, vậy cô nuôi con và Triệu Kiến Quốc bằng gì?”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Đặng Bình ấp úng, cảm thấy chuyện này không ổn:
“Nhưng chúng ta là một phần của xã hội, không phải nên phục vụ nhân dân, góp phần xây dựng đất nước sao?”
“Hai chuyện này có mâu thuẫn gì với nhau à?”
Giang Đường hỏi lại.
ĐẶNG BÌNH: …!!!
Không mâu thuẫn sao?
Trong mắt Giang Đường, hai chuyện này vốn dĩ không hề mâu thuẫn.
Đặng Bình đã rời khỏi nông trường, không còn nhận lương từ đó nữa, tức là cô không phải nhân viên của họ.
Không phải nhân viên thì không có nghĩa vụ phải làm không công cho nông trường.
Những thứ cô nghiên cứu ra thuộc về cô, nếu muốn đóng góp cho nông trường, cũng phải có sự đền đáp xứng đáng.
Những lời của Giang Đường khiến Đặng Bình hoàn toàn bất ngờ.
Cô không ngờ một người trông có vẻ ngốc nghếch như Giang Đường, lại có tư tưởng tiến bộ đến vậy.
“Nhưng nếu cứ nói chuyện tiền bạc thế này, có phải sẽ quá thực dụng không?
Liệu có đi ngược với lý tưởng của chúng ta không?”
Đặng Bình không khỏi băn khoăn.
Giang Đường chớp mắt, đáp một cách hết sức đương nhiên:
“Cô bỏ công sức, người ta trả tiền, đó không phải là điều hiển nhiên sao?”
Trong đầu Giang Đường, mọi thứ rất rõ ràng: Không có tiền thì lấy gì mà sống?
Không có tiền thì lấy gì mà chăm lo cho gia đình?
Sống mà chỉ có lý tưởng suông, liệu có ăn nổi không?
Đặng Bình bắt đầu suy nghĩ, cảm thấy mình cần học hỏi thêm từ Giang Đường.
…
Một lúc sau, Lục Trường Chinh từ trạm cung ứng trở về.
Anh đi cùng Triệu Kiến Quốc, đang đứng chờ dưới lầu.
Giang Đường đứng dậy, vẫy tay với Đặng Bình: “Tôi về đây!”
Cô cười híp mắt, bổ sung thêm một câu: “Sau này đừng ngốc nghếch như thế nữa nhé!”
Nói xong, nhẹ nhàng tung tăng xuống lầu.
Nhìn theo dáng vẻ vui vẻ của cô, Đặng Bình chỉ muốn cắn người.
Đồ ngốc đáng ghét này, đúng là chọc tức người ta suốt ngày!
…
Triệu Kiến Quốc vào bếp cất rau thịt, sau đó ra phòng khách, thấy vợ có vẻ khó ở, liền lo lắng hỏi:
“Bình Bình, em sao thế?”
Đặng Bình lắc đầu.
Nhưng rồi, cô chợt nhớ ra gì đó, đưa tay kéo cổ áo, giận dữ chất vấn:
“Tối qua em bảo anh rồi, không được để lại dấu vết trên cổ!
Anh nhìn xem, đây là ‘tác phẩm’ của anh đấy!”
Gương mặt cô tràn đầy phẫn nộ, như thể bị tổn thương sâu sắc vậy.
Triệu Kiến Quốc gãi đầu, cười hì hì xin lỗi:
“Xin lỗi vợ ơi, anh vui quá nên quên mất.”
“Hừ…”
Đặng Bình kiêu hãnh hừ một tiếng, xoay người đi về phòng của cặp sinh đôi.
“Mau nấu cơm đi, mẹ con em đói rồi.”
“Được, được, anh nấu ngay đây!”
Triệu Kiến Quốc cười rạng rỡ, đến mức khóe mắt nhăn tít lại.
Một người đàn ông quá đỗi thật thà và chất phác, khiến người ta muốn giận cũng không giận nổi.
Đặng Bình liếc anh một cái, lại hừ nhẹ một tiếng, rồi mới bước vào phòng con.
Nhưng ngay khi quay lưng lại, nụ cười trên môi cô không thể giấu nổi nữa.
Trong lòng ngập tràn ngọt ngào, còn có một chút may mắn—may mà ngày trước lúc đầu óc còn chưa sáng suốt, cô được Giang Đường đánh thức, để không bỏ lỡ một người chồng chân chất, trung thực như Triệu Kiến Quốc.
Anh tuy vụng về, không biết nói những lời mật ngọt, nhưng sự quan tâm dành cho cô thì chẳng ai có thể sánh bằng.
Có một người đàn ông ấm áp như vậy, lại có hai đứa con đáng yêu, bốn người một nhà, công việc ổn định, cuộc sống viên mãn…
Còn gì hạnh phúc hơn nữa?
…
Đặng Bình bước vào phòng ngủ của hai con trai, hai đứa bé vẫn còn say giấc nồng.
Cô ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho con, ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm hai gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu.
Khoảnh khắc này, nụ cười trên môi cô chưa từng tắt.
Làm mẹ thật sự rất vất vả.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy con, mọi mệt mỏi đều tan biến, trong lòng chỉ còn lại niềm vui và sự thỏa mãn.
Cô vừa mong con mau lớn, lại vừa hy vọng thời gian chậm lại một chút, để cô có thể ở bên chúng lâu hơn.
Cứ suy nghĩ miên man, rồi chẳng hiểu sao, trong đầu lại vang lên câu nói khi nãy của Giang Đường:
“Không lấy tiền, thì cô nuôi Triệu Kiến Quốc và hai đứa nhỏ bằng gì?”
Cô suy nghĩ cẩn thận một chút, lại cảm thấy…
Hình như… cô ấy nói cũng có lý thật?
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay