Chương 267: Đánh Giá Tâm Lý

“Đừng cố gắng chịu đựng một mình, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nói cho tôi nghe được không? Tôi có thể giúp em.” Hách Thanh Sơn nói bằng giọng dẫn dắt.

Mạnh Du Du hất mạnh hai bàn tay to đang đặt trên vai mình ra, trong đáy mắt loé lên một tia bướng bỉnh khó nắm bắt:

“Anh sẽ không giúp tôi đâu, anh chỉ biết giao cho tôi những nhiệm vụ khó như hái sao trên trời, lại không cho phép tôi yếu đuối dù chỉ một giây.

Anh chỉ muốn nắm lấy nhược điểm của tôi, rồi phán tôi không đủ tư cách.” Cô gần như là giận dỗi mà nói ra.

Trong đầu như có một sợi dây bị kéo căng bởi câu nói ấy, Hách Thanh Sơn lập tức đưa ra phán đoán:

“Áp lực lớn lắm đúng không?” Trong bóng tối, anh lặng lẽ nghiêng người tới gần, đầu mũi hai người chỉ cách nhau chừng vài phân.

Mạnh Du Du không đáp, chỉ cúi đầu mỗi lúc một thấp hơn.

Người đàn ông đưa một tay nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào anh:

“Nhưng mà, Du Du, từ ngày em chọn đến nơi này thì em nên hiểu rõ mình sẽ phải đối mặt với điều gì rồi chứ?”

“Nơi này, ai nấy đều có nhiệm vụ của riêng mình, phải phát huy hết khả năng trong phạm vi chức trách. Có lúc, chúng ta phải đối đầu với quân địch đông gấp đôi, thậm chí gấp năm lần, binh lính dưới quyền tôi lúc ấy chỉ mong sao mỗi người có thể tách ra thành mười để chiến đấu. Tôi không thể cho em ân hạn, tôi cũng không thể cho bất kỳ ai ân hạn.”

Giọng nói trầm khàn mỏi mệt của người đàn ông ngừng lại trong thoáng chốc.

Đầu ngón tay thô ráp lướt qua gò má cô, khẽ cuốn lấy một lọn tóc ẩm ướt, nhẹ nhàng kéo lên, rồi vòng quanh vành tai, tất cả đều diễn ra trong bóng tối. Động tác của anh vừa tự nhiên vừa quen thuộc, mang theo sự thân mật chẳng chút gượng gạo, như thể đã lặp đi lặp lại vô số lần trước đây.

Tất cả những điều ấy dường như quá đỗi hợp lý, cứ thế tự nhiên diễn ra, khiến cho Mạnh Du Du trong khoảnh khắc quên cả việc né tránh. Rồi mọi thứ kết thúc.

Làm xong những điều đó, Hách Thanh Sơn mới tiếp tục nói:

“Công việc tình báo lại càng như vậy. Kết quả công việc của các em ảnh hưởng trực tiếp đến chiến lược của toàn tuyến. Thành hay bại, sống hay chết, đôi khi chỉ cách nhau một đường tơ kẽ tóc. Nghe sai một câu, dịch sai một từ, hoặc chỉ chậm một nhịp thôi, thì kết quả có thể hoàn toàn đảo ngược.

Lâu ngày làm việc trong môi trường áp lực cao như thế, ở kỹ thuật trinh sát, mỗi tháng, mỗi tuần, thậm chí mỗi ngày đều có người vì vậy mà sụp đổ tâm lý. Mà một khi cảm xúc sụp đổ không được kiểm soát, rất dễ dẫn đến đại họa.”

Người đàn ông dán mắt nhìn đường nét khuôn mặt lờ mờ trước mắt, nơi yết hầu khẽ chuyển động:

“Tôi từng tận mắt chứng kiến một nhân viên nghe lén trạc tuổi em vì mệt mỏi mà phán đoán sai thông tin, khiến một tiểu đoàn bộ binh của ta do quá tự tin mà tiến quân, cuối cùng rơi vào ổ phục kích, hy sinh 87 người. Người ấy sau khi biết tin đã hoàn toàn sụp đổ, nhiều lần tìm cách tự tổn thương bản thân.” Anh thuật lại sự thật tàn khốc với giọng điệu bình thản, nhẹ nhàng, không mang chút áp lực nào.

Khuôn mặt anh nghiêng sát đến bên tai cô, đôi môi khô gần như dán vào vành tai, từng lời nói vang lên trịnh trọng chưa từng có:

“Du Du, em phải nghĩ cho thật kỹ, thật sự nghĩ kỹ vào, em đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với những điều này chưa?”

Mạnh Du Du cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của anh gần ngay bên cạnh. Từng từ anh nói ra dường như chưa kịp chạm vào không khí đã lọt thẳng vào tai cô, nặng nề như nghìn cân, từng chữ từng lời đều lay động tận gốc ý chí của cô.

Lúc này, tâm trạng đang dao động kịch liệt của Mạnh Du Du dần dần được bình ổn trở lại. Sau khi nghe xong những lời đó, cô buộc bản thân phải tỉnh táo, dùng thái độ khách quan nhất để tự nhìn lại chính mình.

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

Một lúc lâu sau, Mạnh Du Du cuối cùng cũng lên tiếng:

“Đúng là mấy ngày vừa rồi tôi chịu áp lực tâm lý khá lớn. Nhiệm vụ anh giao, thời gian quá gấp, độ khó lại cao, trong quá trình thực hiện thì liên tiếp gặp trở ngại. Tôi vẫn luôn tự ép bản thân phải giải mã nhanh hơn. Thế nên áp lực cứ tích tụ dần lên. Cho đến khi cuối cùng giải mã được thông tin có giá trị, cảm xúc bỗng không kìm lại được… mà bộc phát ra.”

Cô dừng một lát, rồi nói tiếp ngay sau đó:

“Nhưng tôi không cho rằng trạng thái hiện tại của mình là không thích hợp để tiếp tục ở lại cương vị này. Đây là kết luận tôi đưa ra sau khi suy nghĩ lý trí, hy vọng anh cân nhắc.”

“Về những điều anh nói… đúng là trước khi đến đây, tôi chưa từng nghĩ sâu xa đến vậy, cũng chưa từng toàn diện mà cân nhắc kỹ lưỡng. Không thể phủ nhận rằng, mỗi ngày ở nơi này đều mang lại cho tôi một cú sốc mới. Mỗi lần mở mắt thức dậy, tôi đều phải học cách tiêu hóa nỗi đau mới, cắn răng học cách thích nghi. Tôi phải thừa nhận, với tôi mà nói, đây không phải chuyện dễ dàng gì.”

“Tôi hiện tại khó có thể dõng dạc mà nói rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng trăm phần trăm để đối mặt với tất cả những tình huống chưa biết trước. Tôi cũng không thể cam kết với anh rằng, những sai sót như anh nói nhất định sẽ không xảy ra với tôi.”

“Nhưng điều tôi muốn nói là—từ ngày đầu tiên đặt chân đến đây, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện lùi bước.”

“Tôi không phải kiểu người vừa gặp khó khăn đã bị đánh gục, hay phải trốn ra phía sau tìm nơi che chở. Khi gặp vấn đề, điều tôi muốn làm là đối mặt với nó, rồi giải quyết nó, chiến thắng nó.”

“Khóc lóc là cách tôi trút bỏ cảm xúc, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có năng lực vượt qua nó, càng không có nghĩa là tôi sẽ bị nó đánh bại. Ít nhất với chuyện vừa rồi mà nói, tôi tin mình có đủ tự tin để vượt qua thứ cảm xúc tiêu cực nhất thời ấy, và kịp thời điều chỉnh trạng thái để tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ sắp tới.”

Cô gái vừa nói, vừa từ từ ngẩng đầu, giọng nói ổn định mà kiên quyết.

“Hách tiểu đoàn trưởng, tôi nghĩ tôi có thể không vững như anh, nhưng chắc chắn tôi cũng không yếu đuối đến mức như anh nghĩ—dễ vỡ, không chịu nổi va đập.”

“Tôi hy vọng anh có thể tôn trọng cảm xúc và suy nghĩ của bản thân tôi, thoát ra khỏi thành kiến cố hữu để nhìn nhận toàn diện năng lực thật sự của tôi, chứ không phải chỉ dựa vào cách nghĩ cá nhân của anh mà đơn phương quyết định tôi có nên ở lại hay không.”

“Những điều tôi vừa nói là trạng thái tâm lý chân thực của tôi hiện tại, tôi không giấu giếm gì với anh. Anh là người chỉ huy của tôi, tôi sẽ hoàn toàn tôn trọng quyết định điều phối tiếp theo của anh sau khi đánh giá. Đương nhiên, tôi cũng tin rằng anh sẽ đưa ra một phán đoán công bằng và lý trí nhất.”

Xung quanh vẫn tối đen như cũ, Mạnh Du Du dĩ nhiên không nhìn thấy ánh sáng chập chờn trong mắt người đàn ông đối diện khi cô nói ra những lời ấy—một ánh sáng lờ mờ, lúc sáng lúc tắt.

Chỉ có Hách Thanh Sơn mới rõ, nơi sâu thẳm trong lòng mình, có thứ mà anh luôn kiên định giữ vững, vào khoảnh khắc ấy đã lặng lẽ sụp đổ một mảng lớn, cột trụ trung tâm cũng đang có dấu hiệu lung lay.

Là thành kiến sao? Hách Thanh Sơn khẽ cười khổ trong lòng—ngay cả chính anh cũng không phân rõ, đó là thành kiến hay là… tư tâm?

Mạnh Du Du nói một hơi dài, rồi chờ vài giây. Thấy người đối diện không có phản ứng gì, cô liền nói:

“Hách tiểu đoàn trưởng, anh cứ từ từ suy nghĩ. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước.”

Nói là hỏi ý kiến, thực ra là thông báo. Dứt lời, Mạnh Du Du lập tức quay người bỏ đi. Nhưng chưa kịp bước được hai bước, đã bị người phía sau vươn tay nắm lấy cánh tay.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top