Giang Đường tuyệt đối là người luôn kiên trì phương châm không hiểu thì hỏi.
Cô không hiểu vì sao Trần Nguyệt lại không nhận phong bì mừng.
Đã không nhận, vậy sao còn phát thiệp mời cho bọn họ?
Trước ánh mắt nghiêm túc của Giang Đường, Trần Nguyệt nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào.
Vẫn là Hứa Huy ở bên cạnh lên tiếng, “Hôm nay chỉ là buổi tụ họp thân mật giữa người thân và bạn bè, không mời thêm ai khác, nên không cần quá khách sáo.”
Giang Đường ồ lên một tiếng.
Không biết là cô đã hiểu hay chưa.
Tóm lại tay cầm phong bì của cô vẫn chưa chịu rụt lại.
Dáng vẻ kia, cứ như thể nếu Trần Nguyệt không nhận, cô nhất quyết không chịu buông tay, cũng không chịu ăn cơm vậy.
Trần Nguyệt đành phải quay sang nhìn Lục Trường Chinh đang ngồi bên cạnh.
Lục Trường Chinh cười nói, “Đồng chí Trần, đồng chí Hứa, đây là chút tấm lòng của chúng tôi, nếu hai người không nhận, chúng tôi cũng cảm thấy ngại khi ăn cơm.”
Vốn tưởng Lục Trường Chinh sẽ giúp khuyên nhủ Giang Đường.
Không ngờ anh lại cùng suy nghĩ với cô.
Trần Nguyệt liếc nhìn Hứa Huy.
Hai người trao đổi ánh mắt, cuối cùng vẫn là Trần Nguyệt đưa tay nhận lấy phong bì từ tay Giang Đường.
“Cảm ơn đồng chí Giang.”
“Cảm ơn đồng chí Lục.”
Đây là phong bì đầu tiên, cũng là duy nhất họ nhận trong buổi tiệc cưới hôm nay.
Chẳng bao lâu, hôn lễ bắt đầu.
Người phụ trách dẫn chương trình là Trương Hướng Đông.
Anh ta bước lên sân khấu, tuy tuổi còn trẻ nhưng lại không hề thấy lạc lõng.
Dù sao thì anh cũng là cấp trên trực tiếp của Hứa Huy và Trần Nguyệt.
Hai cấp dưới thành đôi, anh tới chủ trì hôn lễ là hợp tình hợp lý.
Điều khiến Giang Đường bất ngờ là La Ngọc Mai cùng hai đứa nhỏ lại không đến.
Chờ Trương Hướng Đông chủ trì xong hôn lễ, anh ta lập tức bước xuống sân khấu, đi thẳng tới bàn của Lục Trường Chinh.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy ba đứa trẻ sinh ba.
Nhìn ba đứa bé trắng trẻo, mũm mĩm, anh ta thích mê không tả nổi.
Đặc biệt là khi thấy Lục Thần Hi, Trương Hướng Đông hận không thể ôm ngay bé vào lòng để lấy vía may mắn.
Lục Trường Chinh đưa tay chặn lại.
“Muốn lấy vía hả?”
“Muốn có con gái thì tự về nhà sinh đi.”
Dù là bạn thân, nhưng trong chuyện bảo vệ cô con gái nhỏ quý giá, Lục Trường Chinh rõ ràng không hề rộng lượng chút nào.
Trương Hướng Đông cười hề hề.
“Đợi vài tháng nữa, đợi vài tháng nữa là có rồi.”
Lục Trường Chinh hơi nhướng mày.
Giang Đường cũng lộ vẻ tò mò.
“Chị dâu mang thai rồi à?”
“Ừm, vừa mới có thai thôi, mà phản ứng khá nặng, cứ ăn vào là nôn, hôm nay không qua được.”
Trong giọng nói của Trương Hướng Đông, vừa có lo lắng vừa có vui mừng.
Lo lắng đương nhiên là vì vợ anh ta phản ứng thai kỳ quá mạnh, ăn gì cũng nôn, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Vui mừng là vì lần này vợ mang thai, hoàn toàn khác lúc mang hai thằng nhóc kia.
Trước đây, cô ấy ăn khỏe, ngủ khỏe, thậm chí khi mang thai ba tháng, bụng hơi nhô lên thì hai vợ chồng mới phát hiện ra.
Khi đó, họ còn lo lắng, không biết việc sinh hoạt tùy tiện trong thai kỳ có ảnh hưởng gì đến em bé không.
Đi kiểm tra ở bệnh viện, may mắn là không sao cả.
Đến khi sinh ra mới biết, đúng là hai thằng nhóc cứng cáp.
Đâu có như bây giờ, ăn không vô, ngủ không yên, còn hay tủi thân muốn khóc…
Trương Hướng Đông vừa đau lòng, vừa âm thầm suy đoán: lần này vợ anh ta nhất định là mang thai bé gái.
Nghĩ tới việc sắp có một cô công chúa mềm mại trắng trẻo, Trương Hướng Đông cười đến mức miệng không khép lại nổi.
Ban đêm nằm mơ cũng cười tỉnh dậy.
Trước kia anh ta chẳng có cơ hội chia sẻ niềm vui với ai, hôm nay gặp được Lục Trường Chinh, cuối cùng cũng bắt được người để khoe khoang.
“Trường Chinh, tên của Thần Hi là ai đặt vậy? Đặt tên cho con gái cần chú ý gì không?”
Trương Hướng Đông vừa chia sẻ xong niềm vui, lập tức không nhịn được hỏi.
Cứ như thể con gái anh ta đã ra đời rồi vậy.
Lục Trường Chinh khẽ động mí mắt, đối với tâm trạng phấn khích của bạn bè, anh hoàn toàn không thể thấu hiểu.
Nhưng cũng không bình luận gì.
“Đợi sinh xong rồi tính.” Anh thản nhiên đáp.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Trương Hướng Đông kêu lên, “Thế thì không được, sao có thể đợi sinh xong mới nghĩ tên? Như vậy thì quá hấp tấp, chẳng thể hiện được sự coi trọng với con gái.”
Theo Trương Hướng Đông, ít nhất phải nghĩ trước nửa năm.
Hỏi Lục Trường Chinh không được kết quả, anh ta liền quay sang Giang Đường.
“Tiểu Giang, chỉ có thể nhờ em – thiên tài duy nhất toàn quốc đạt điểm tuyệt đối – giúp tôi nghĩ tên cho cô con gái chưa ra đời của tôi thôi.”
Vừa dứt lời, bên cạnh chợt vang lên một giọng nói kinh ngạc.
“Cái gì? Điểm tuyệt đối? Cô thi được điểm tuyệt đối? Thi gì thế? Thi đại học à?”
Thẩm Vân lúc đầu chỉ đứng nghe ở gần đó.
Ban đầu bà ta chỉ định yên lặng lắng nghe.
Ai ngờ vừa nghe Trương Hướng Đông nói về chuyện “thiên tài điểm tuyệt đối toàn quốc”, bà ta liền không kìm được.
Không quan tâm có quen thân hay không, lập tức chen lời vào.
Truy hỏi Giang Đường có thật sự đạt điểm tuyệt đối hay không.
“Cô lên đại học rồi sao? Vào trường nào vậy?”
Ánh mắt và khuôn mặt Thẩm Vân đều lộ vẻ vui mừng.
Như thể chuyện Giang Đường đỗ đại học có liên quan gì đến bà ta vậy.
Giang Đường không trả lời.
Cô thậm chí còn không thèm nhìn về phía Thẩm Vân.
Bên cạnh, Lục Trường Chinh cất giọng nhàn nhạt, “Đồng chí này, bà là ai?”
Thẩm Vân hơi bất ngờ, bà ta thu lại vẻ xúc động, nhìn về phía Lục Trường Chinh.
Nhìn thấy ba đứa trẻ sinh ba ngồi giữa bọn họ, bà ta khựng lại một chút, “Anh là chồng của… Tiểu Giang… của Đường Đường à?”
“Đúng vậy.”
“Ồ.”
Thẩm Vân ậm ừ đáp một tiếng, rồi lại quay đầu nhìn về phía Giang Đường.
Bà ta vẫn cần Giang Đường phải trả lời.
Giang Đường tỏ ra hơi mất kiên nhẫn.
“Bà là ai?”
“Bà dò hỏi trường học của tôi để làm gì?”
Thái độ của cô khiến Thẩm Vân sững người.
Lục Trường Chinh ở bên cạnh dịu dàng an ủi Giang Đường, bảo cô đừng bực bội.
An ủi xong vợ, anh lại quay sang Thẩm Vân, cất giọng lãnh đạm:
“Đồng chí, không biết với mục đích gì, bà lại dò hỏi chuyện trường học của vợ tôi?”
“Tôi phát hiện bà đối với vợ tôi đặc biệt quan tâm, trong khi chúng ta hoàn toàn không quen biết.”
“Vậy chúng tôi có quyền hợp lý để nghi ngờ, bà có ý đồ bất chính?”
Những lời của Lục Trường Chinh khiến toàn bộ những điều Thẩm Vân muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Giang Đường, dường như muốn dùng ánh mắt để nói cho cô biết thân phận của mình.
Nhưng mặc kệ ánh mắt nóng bỏng kia, Giang Đường hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Trong mắt cô, Thẩm Vân giống như không tồn tại.
Trương Hướng Đông đứng bên nhìn Thẩm Vân, lại nhìn vợ chồng Lục Trường Chinh một lượt.
“ Dì Thẩm.”
Giọng của Trần Minh từ bên cạnh chen vào, “Vị trí của dì không phải ở đây.”
Bị Trần Minh nhắc nhở, Thẩm Vân vội vàng tỉnh táo lại.
Bà ta nhanh chóng thu xếp lại biểu cảm trên mặt, hướng về phía Giang Đường bọn họ nở một nụ cười nhạt nhẽo, khách sáo.
“Xin lỗi đã làm phiền.”
Nói xong, bà ta lập tức đứng dậy rời đi.
Hôm nay không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện.
Ít nhất là không thể ở đây, lúc này, mà nói ra sự thật với Giang Đường.
Bà ta phải tìm một nơi vắng vẻ, không có ai, rồi mới nói với Giang Đường rằng mình là mẹ ruột của cô.
Tình mẫu tử là điều kỳ diệu.
Dù đã chia xa gần hai mươi năm, Thẩm Vân tin rằng khi biết mình là mẹ, Đường Đường nhất định sẽ rất vui mừng.
Trong lòng đã quyết, Thẩm Vân rời đi.
Trần Minh tiến đến xin lỗi.
Lục Trường Chinh nói không sao.
Giang Đường thì hoàn toàn chẳng hề để tâm.
Đợi Trần Minh đi rồi, Trương Hướng Đông mới quay sang hỏi Lục Trường Chinh:
“Đó là vợ hai của Trần Vĩnh Phong đúng không? Bà ấy quen Tiểu Giang à?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay