Mọi người mặc dù không thể hiểu nổi, nhưng một cách kỳ lạ nào đó, lại có chút… ngưỡng mộ Lục Trường Chinh?
Hơn nữa, dường như đồng chí Giang Đường thực sự có bản lĩnh?
Trong khi những người phía sau còn đang suy nghĩ miên man, thì Giang Đường đã kéo Lục Trường Chinh dừng lại ở một chỗ trông không có gì khác biệt.
“Lục Trường Chinh, chính là chỗ này.”
“Đất ở đây hôi lắm.”
Cô nhăn mũi, đầy vẻ chán ghét, chỉ xuống nền đất dưới chân mình.
Là nhân sâm tu luyện nhiều năm, cô đã tiếp xúc với đất đai vô số lần, nhưng chưa bao giờ ngửi thấy mùi đất nào khó chịu đến thế này.
Thấy dáng vẻ khó chịu của cô, Lục Trường Chinh bật cười, kéo cô ra xa đứng chờ.
Trong khi đó, bốn, năm đồng chí khác cầm xẻng và cuốc tiến lên, bắt đầu đào ở vị trí Giang Đường chỉ định.
“Phó đoàn, lớp đất phía dưới đã bị đào lên trước đó.”
Một người ngẩng đầu lên, báo cáo với Lục Trường Chinh.
Anh khẽ gật đầu, ra hiệu cho họ tiếp tục đào sâu hơn.
Sau đó, anh quay lại nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Cô đang ngồi xổm, thích thú quan sát một đàn kiến đang di chuyển.
Cô gái này, đúng là rất thông minh.
Chưa mất bao lâu, những người đang đào bới đã tạo ra một cái hố.
Có lẽ tối qua, hai kẻ kia vội vàng đào bới và lấp lại nên không đào rộng ra.
Vì vậy, hôm nay khi đào xuống, rất nhanh đã lộ ra một cái hố tròn.
Nhìn thấy hình dạng của hố, mấy người đào bới liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang báo cáo với Lục Trường Chinh.
Lục Trường Chinh dẫn Giang Đường đến bên hố để cô xác nhận.
Giang Đường vừa tiến đến gần, lập tức nhăn mũi lại, rồi che kín miệng và mũi.
“Thối quá đi mất, Lục Trường Chinh!”
Không chỉ có cô, mà lần này, ngay cả những người có khứu giác nhạy như Lục Trường Chinh cũng ngửi thấy một mùi hôi nhè nhẹ.
Nhưng có vẻ mức độ khó chịu không bằng những gì Giang Đường cảm nhận được.
“Đồng chí Giang Đường!”
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Lưu Minh Huy cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi đầy tò mò: “Sao cô biết đất ở đây có độc?”
“Mùi của nó sai sai!”
Giang Đường đáp, giọng vẫn còn bịt kín bởi tay áo.
Bên cạnh, La Hồng Vệ hoàn toàn bị thuyết phục, ông vội vàng hỏi tiếp: “Làm sao cô có thể phân biệt được?
Tôi làm ruộng mấy chục năm, nhưng chưa bao giờ nhận ra điều đó…”
“Mấy chục năm?”
Giang Đường chớp mắt, liếc nhìn La Hồng Vệ, sau đó cau mày, lắc đầu nói: “Chú chưa từng ăn đất, nên chú không biết sự thay đổi của nó.”
“Đất ở từng vùng khác nhau thì mùi vị cũng khác nhau.”
“Chỉ có ăn đất rồi mới phân biệt được.”
Giọng điệu của Giang Đường vô cùng nghiêm túc.
Lưu Minh Huy: !!!
“Đồng chí Giang Đường, cô… cô đã từng ăn đất sao?”
Giang Đường nhìn anh ta bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ hỏi điều hiển nhiên, hoàn toàn không nhận ra lời mình nói có thể gây ra cú sốc lớn đến thế nào.
“Tôi ăn đất từ nhỏ mà!”
“……”
“……”
“……”
Những người trước đó còn đang nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, bây giờ lại mang một vẻ vô cùng phức tạp.
La Hồng Vệ, Lưu Kiến Quốc cùng một số người lớn tuổi, đôi mắt họ đã có chút đỏ hoe.
Những năm đó, người ta vì quá đói mà không ít lần phải ăn đất.
Có nhiều người vì ăn quan âm thổ (một loại đất sét trắng) mà bụng phình to rồi qua đời…
Ngay cả những người họ quen biết cũng không ít người chết vì vậy.
Mà khoảng thời gian Giang Đường còn nhỏ, lại trùng khớp với ba năm đói kém kia…
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Kiến Quốc, một số người lớn tuổi đã âm thầm lau nước mắt.
Giang Đường: ???
Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lục Trường Chinh nắm nhẹ tay cô, siết chặt một chút rồi buông ra.
Sau đó, anh quay sang nói với mọi người xung quanh:
“Các đồng chí, gia cảnh của đồng chí Giang Đường khi còn nhỏ có chút khó khăn, cô ấy từng sống nhờ vào anh trai và chị dâu, cuộc sống không dễ dàng.
Mong mọi người đừng truyền chuyện này ra ngoài.”
Anh không muốn để mọi người đồn thổi quá mức, tránh gây ra những phiền phức không cần thiết.
Lục Trường Chinh tuy không biết vợ mình thực sự là một nhân sâm tu luyện thành tinh, nhưng trong lòng anh mơ hồ có linh cảm rằng hiện tại, vị trí của anh trong quân đội vẫn chưa đủ cao để có thể bảo vệ bảo bối của mình.
Vì thế, anh chỉ có thể cố gắng không để người khác chú ý quá nhiều đến cô.
Tất cả những người có mặt đều đã bị câu chuyện bi kịch mà họ tự tưởng tượng về quá khứ của Giang Đường làm cho rơi nước mắt.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Bây giờ nghe Lục Trường Chinh nói vậy, không ai là không gật đầu đồng ý.
Đồng chí Giang Đường đã có một tuổi thơ khổ sở như thế, nhưng vẫn có thể duy trì một thái độ sống tích cực và lạc quan.
Thật sự quá không dễ dàng!
Giang Đường hoàn toàn không biết họ đang nghĩ gì.
Sau khi xác nhận hình dáng của vật thể trong hố, Lục Trường Chinh ra lệnh cho những người đi cùng anh tiếp tục công việc.
Anh cũng phải đưa Khương Kiến Huy về để thẩm vấn.
La Hồng Vệ vẫn khó tin, băn khoăn hỏi: “Đồng chí, có khi nào Kiến Huy thực sự là gián điệp không?”
Lục Trường Chinh cười nhạt: “Bây giờ chưa có bằng chứng, nhưng việc hắn cản trở thi hành công vụ là chuyện chắc chắn.”
Chỉ với tội danh này, đã đủ để đưa hắn về thẩm vấn.
Còn việc có thể khai thác thêm thông tin gì hay không, thì không còn liên quan đến La Hồng Vệ nữa.
Chuyến đi đến nông trường của Giang Đường chỉ kéo dài chưa đến một tiếng, nhưng mọi vấn đề đã được giải quyết.
Theo như cô nói, nếu họ không tin cô, vậy cứ đợi ba ngày nữa, tự mắt nhìn thấy ruộng lúa chết sạch đi!
Từ Học Hữu có việc nên không đi cùng họ, trên xe chỉ có hai người.
Giang Đường ngồi ở ghế phụ, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Cô nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, khe khẽ ngân nga bài hát mà cô nghe được từ chiếc radio.
Lục Trường Chinh lái xe một đoạn, rồi chọn một nơi bằng phẳng bên đường để dừng xe lại.
Anh tháo dây an toàn, giọng trầm thấp gọi cô.
“Đường Đường.”
“Hửm?”
Giang Đường không biết anh muốn nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại.
Lục Trường Chinh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Có muốn lái xe không?”
“Có thể sao?”
Đôi mắt Giang Đường lập tức sáng bừng như đốm lửa nhỏ.
Ngay cả những sợi tóc cũng như đang lấp lánh bong bóng hạnh phúc.
Lục Trường Chinh bị vẻ mặt vui sướng của cô làm cho mềm lòng, khẽ cười: “Có thể.”
“Lục Trường Chinh, anh đúng là tốt nhất trên đời!”
Giang Đường vui mừng nhào đến ôm cổ anh, sau đó “chụt chụt” hôn lên mặt anh mấy cái liền.
Anh đúng là tốt nhất, tốt nhất trên đời!
Hôn xong, cô lập tức nhảy xuống định đổi chỗ lái.
Nhưng vừa mới quay người, cánh tay cô đã bị kéo lại.
“Đường Đường.”
Lục Trường Chinh giữ lấy cô, ánh mắt thâm trầm.
“Có muốn biết một kiểu hôn khác không?”
“Hửm?”
Giang Đường ngơ ngác, nghiêng đầu hỏi:
“Là muốn dạy em cách có em bé sao?”
“Ừm… cũng không hẳn.”
Giọng anh trầm khàn, mang theo chút dụ dỗ đầy nguy hiểm.
“Nhưng… đây là bước dạo đầu để có em bé.”
“Dạo đầu?”
Sinh em bé lại là chuyện phiền phức như vậy sao?
Còn cần cả “dạo đầu” nữa ư?
Tiểu nhân sâm nghiêm túc suy nghĩ, nhưng còn chưa kịp hiểu rõ quá trình sinh em bé phức tạp đến mức nào, thì đã cảm thấy môi mình bị một mảng ấm áp bao phủ.
Cảm giác hoàn toàn mới lạ khiến mắt cô mở lớn.
Lục Trường Chinh khẽ lùi lại một chút, ánh mắt dán chặt vào cô gái nhỏ còn chưa kịp phản ứng.
“Đường Đường, nhắm mắt lại nào.”
“Ồ.”
Bờ môi ấm nóng lại lần nữa dán lên môi cô…
Hai phút sau.
“RẦM!”
Cửa xe bên ghế lái bị đẩy mạnh ra, một bóng người lao ra ngoài.
Lục Trường Chinh đứng cạnh xe, tay bịt chặt mũi, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
“Lục Trường Chinh, anh không sao chứ?”
Giang Đường đã bò từ ghế phụ sang ghế lái, ánh mắt đầy lo lắng nhìn anh.
Lục Trường Chinh hừ một tiếng, giọng khàn khàn: “Không sao… có lẽ trời nóng quá nên anh bị chảy máu mũi thôi.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay