Tầng hai của căn nhà nhỏ có hai nhà vệ sinh, một cái dùng chung bên ngoài, một cái nằm trong phòng ngủ.
Khi chuyển vào khu tập thể này, tuy Giang Đường không đích thân có mặt, nhưng Lục Trường Chinh đã sắp xếp quần áo của vợ mình đâu ra đó, theo đúng thói quen sinh hoạt thường ngày mà cô vẫn quen dùng.
Ga trải giường, vỏ gối, chăn màn, kể cả cái giường hai người nằm cũng đều được chuyển từ ngõ Đồng La sang.
Nơi ở tuy mới, nhưng mọi thứ đều là đồ quen thuộc.
Huống chi bên cạnh còn có người đàn ông quen thuộc luôn bên cô, nên Giang Đường hoàn toàn không có chuyện “lạ giường” rồi mất ngủ.
Cô tắm xong thì đến lượt Lục Trường Chinh vào nhà tắm.
Khi anh đi ra, liền thấy vợ mình đã ngủ say.
Thể chất của tiểu nhân sâm vốn rất tốt, thế mà làm việc căng thẳng liền mấy ngày trời cũng không chống nổi nữa, thiếp đi vì kiệt sức.
Lục Trường Chinh nhìn mà lòng đau như cắt.
Anh đưa tay khẽ nhéo má cô một cái, rồi nhẹ nhàng kéo tay cô bỏ xuống dưới chăn.
Giang Đường cảm nhận được động tĩnh, mí mắt hơi động, rồi chầm chậm mở ra.
Dưới đôi mắt ấy là một tầng đỏ hoe.
Ngay sau đó, cô vươn tay ôm chặt lấy anh.
“Ôm.”
“Đường Đường ngủ đi nào.”
Lục Trường Chinh đau lòng hôn nhẹ lên má vợ, khẽ khàng dỗ cô nghỉ ngơi.
Anh cũng nằm xuống, ôm lấy cô, nhắm mắt lại.
Dù nhắm mắt, nhưng anh vẫn không tài nào ngủ được, đầu óc cứ rối bời, nghĩ tới chuyện mấy hôm trước cấp trên đã nói với mình.
Trên kia biết Giang Đường có khả năng sinh tồn cực tốt trong rừng núi, nên muốn mời cô làm người dẫn đường, tham gia vào một nhiệm vụ cơ mật cấp quốc gia.
Lúc trao đổi, thủ trưởng đã nói thẳng — nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm, trước đó các đơn vị đã cử hơn mười tổ vào đó, không ai trở về, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Bọn họ chỉ là vô tình biết được chuyện Giang Đường từng dẫn người vào núi cách đây năm năm, không chỉ tìm được cổ mộ, mà còn phát hiện ra lượng lớn trang bị và báu vật do địch chưa kịp mang đi.
Cấp trên đã hỏi lại các thành viên liên quan, thậm chí tìm cả Trương Hướng Đông để xác minh, xác nhận rằng Giang Đường có trực giác cực kỳ nhạy bén trong môi trường rừng núi, thế nên mới nghĩ đến cô.
Nhưng bởi vì nhiệm vụ này quá nguy hiểm, ai cũng không thể đoán trước hậu quả, nên cấp trên cũng chỉ xin ý kiến của Lục Trường Chinh, chứ không hạ lệnh bắt buộc Giang Đường phải đi.
Khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của Lục Trường Chinh chính là: Giang Đường không thể đi.
Cô chỉ là một nghiên cứu sinh đang đi học, là vợ anh, là mẹ của ba đứa con. Cô không phải quân nhân, không có nghĩa vụ phục tùng mệnh lệnh.
Nhưng, khi nghĩ tới những người dù biết rõ nguy hiểm vẫn lần lượt tiến vào rồi vĩnh viễn không trở ra, anh lại rất khó mở miệng từ chối thẳng thừng.
Cuối cùng, anh chỉ có thể nói với lãnh đạo: chuyện này phải hỏi qua ý kiến của Giang Đường rồi mới quyết định.
Việc anh không phản đối kịch liệt, đối với phía trên đã là một điều “bất ngờ đáng mừng”.
Còn những chuyện sau đó, thì phải chờ Giang Đường về rồi mới tính tiếp.
Lục Trường Chinh thu lại dòng suy nghĩ, cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ trong lòng mình, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
“Là do anh… không bảo vệ được em.”
Nếu Giang Đường không để lộ tài năng của mình, thì những nhiệm vụ nguy hiểm thế này sẽ không tìm đến cô.
Cô có thể như bao người bình thường khác — mỗi ngày đi làm, đúng giờ về nhà, cùng con cái vui đùa.
Thế nhưng chính vì anh không giấu cô kỹ được, mới để nhiều người chú ý tới cô như vậy…
Lục Trường Chinh không kìm được mà thấy hối hận — suy cho cùng, vẫn là do chức vụ của anh chưa đủ cao.
Nếu địa vị đủ lớn, thì những người muốn đến nhờ vả Giang Đường cũng sẽ phải cân nhắc trước xem bản thân có đủ tư cách hay không.
Nhưng hiện tại anh vẫn chưa đạt tới mức đó.
Con đường phía trước còn dài lắm.
Lại cúi đầu, anh nhìn người con gái đang ngủ say trong lòng, ánh mắt ngập tràn tình ý dịu dàng.
Giang Đường đang ngủ không hề hay biết chồng mình còn thức, một mình trăn trở đủ điều.
Cô đã rất lâu rồi chưa được ngủ sớm, chưa từng có một giấc ngủ trọn vẹn như thế.
Cho nên, khi có cơ hội được ngủ một giấc đàng hoàng, cô lập tức rơi vào trạng thái ngủ sâu.
Cảm giác như cơ thể cô trở về với mảnh đất đen màu mỡ đầy dưỡng chất, từng rễ cây, từng cành lá trong cô đều đang điên cuồng hấp thu sinh khí từ đất mẹ.
Từng khúc xương, từng tế bào trong cơ thể đều ấm áp, được thư giãn hoàn toàn…
Thật sự thoải mái vô cùng.
Thông qua giấc ngủ, cô đang từng chút bổ sung năng lượng cần thiết, giúp cơ thể mệt mỏi được hồi phục.
Đã lâu lắm rồi Giang Đường mới được nghỉ ngơi như thế, nên cô ngủ một mạch đến tận chín giờ sáng hôm sau mới lười biếng tỉnh dậy.
…
Hôm nay Lục Trường Chinh được nghỉ.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Khi cô xuống lầu, anh đang ở trong bếp ninh canh gà.
Giang Đường cười tít mắt đi đến, vòng tay ôm lấy eo chồng từ phía sau, ngó vào nồi canh đang bốc mùi thơm ngào ngạt, không nhịn được nuốt nước bọt.
Người đàn ông đang bận rộn phía trước cũng nở nụ cười:
“Đường Đường dậy rồi à.”
“Trên bàn có quẩy, sữa đậu nành với bánh bao.”
“Ăn tạm một chút cho đỡ đói, đến trưa là có canh gà rồi.”
“Dạ!”
Giang Đường vui vẻ gật đầu đồng ý.
Vừa tỉnh dậy đã có đồ ngon ăn, lát nữa còn được uống canh gà — cuộc sống như thế này đúng là tốt hơn ở trường biết bao nhiêu.
Cô ngồi vào bàn ăn, nghiêm túc ăn sáng.
Lục Trường Chinh đậy nắp nồi lại, đi đến ngồi cạnh bàn, không nói gì, chỉ im lặng ngắm nhìn cô ăn.
Chỉ cần cô cần gì, anh đều đưa tận tay, không để cô phải lên tiếng, cũng không cần tự động tay.
Tận tâm, tỉ mỉ vô cùng.
Giang Đường đã lâu rồi không được anh chăm sóc như vậy.
Giờ được hưởng lại cảm giác ấy, cô thấy rất thoải mái, rất đỗi quen thuộc.
Nhưng Lục Trường Chinh đang có chuyện trong lòng, lại không biết nên nói với cô thế nào.
Mặc dù anh cố gắng giấu, nhưng Giang Đường vẫn nhận ra.
“Lục Trường Chinh, anh có chuyện gì muốn nói với em đúng không?”
“Đường Đường…”
“Có chuyện gì thì nói đi! Đừng sợ, em không giận đâu mà.”
Chưa biết anh định nói chuyện gì, cô đã chủ động bảo đảm trước rằng sẽ không nổi giận.
Lục Trường Chinh càng thêm áy náy.
“Đường Đường…”
“Nói đi mà!”
“Nếu anh không nói, em sẽ tò mò suốt cả ngày mất đó.”
Trong mắt cô lúc này đầy ắp sự hiếu kỳ, long lanh như muốn đào thẳng bí mật ra từ đáy lòng anh.
Cô thực sự rất muốn biết.
Lục Trường Chinh trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Thật ra cũng chẳng cần phải nghĩ gì nhiều, bởi từ ngày lãnh đạo đến tìm anh nói chuyện, anh đã lặp đi lặp lại chuyện này trong đầu không biết bao nhiêu lần.
Giờ kể lại cho cô nghe, cũng chẳng cần sắp xếp ngôn từ hoa mỹ gì cả.
Chỉ cần nói thật lòng, nói đúng sự thật là được.
“Đường Đường, là thế này…”
Lục Trường Chinh giọng trầm, tốc độ chậm rãi, đem toàn bộ cuộc nói chuyện với lãnh đạo, cùng với chuyện họ muốn nhờ cô giúp đỡ, kể lại cho cô nghe một cách rõ ràng.
Giang Đường nghe xong, chớp chớp mắt.
“Nguy hiểm lắm đúng không?”
Lục Trường Chinh gật đầu.
“Ừ.”
“Anh có tra qua rồi, tổng cộng đã có mười hai đội khảo sát được cử đi, không một ai quay lại.”
“Họ đến nơi đó rồi, giống như bỗng nhiên bị cắt đứt khỏi thế giới này, như thể đi vào một thế giới khác…”
Đây chính là điều khiến Lục Trường Chinh cảm thấy sợ hãi nhất.
Anh không dám tưởng tượng đến viễn cảnh một ngày nào đó, Giang Đường của anh cũng sẽ đột nhiên biến mất vào một nơi không ai biết, hoàn toàn mất liên lạc với anh…
“Đường Đường, em đừng đi.”
Lục Trường Chinh siết chặt tay cô.
Giọng nói của anh… mang theo chút cầu xin.
“Anh sẽ nói với lãnh đạo rằng, em đã nhiều năm không vào rừng, giờ không còn quen thuộc với địa hình nữa.”
“Ở trường còn có bao nhiêu việc, phòng thí nghiệm cũng cần em, nhà máy cũng bận rộn, thật sự là lực bất tòng tâm — được không em?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay