Trong bếp, bóng lưng của Triệu Kiến Quốc khẽ cứng lại.
Ý định dẫn Đặng Bình cùng đi ăn cưới ngày mai cũng bị anh âm thầm gạt bỏ.
…
Tối qua, Giang Đường nghe đài đến tận mười giờ, thu dọn xong rồi leo lên giường lúc mười một giờ, nhưng không hiểu sao lại trằn trọc không ngủ được.
Cô cứ nằm thao thức mãi cho đến tận nửa đêm, khi con gà trống nhà hàng xóm cất tiếng gáy, mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hệ quả của việc này là sáng hôm sau cô hoàn toàn không dậy nổi.
Lục Trường Chinh nấu xong bữa sáng, bước vào phòng gọi cô dậy.
Giang Đường quấn chặt chăn, cố gắng mở một mắt ra nhìn anh, đầu cúi gục xuống, cả người vẫn còn ngái ngủ, thậm chí còn lắc lư như sắp ngã.
“Lục Trường Chinh, em buồn ngủ quá…”
Cô bé nhân sâm nhỏ còn mơ mơ màng màng, ngồi cũng không vững, trông đáng thương vô cùng.
Lục Trường Chinh bật cười, đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi cô.
“Dậy ăn sáng trước, rồi ngủ tiếp được không?”
“Ưm…”
Giang Đường duỗi tay ra, ra hiệu cho anh bế.
Chưa ngủ đủ giấc, cô lại phát bệnh lười biếng, lúc này liền cảm thấy tay chân mình như rễ nhân sâm, hoàn toàn không thể tự di chuyển được.
May mà cô không nặng.
Lục Trường Chinh nhẹ nhàng bế cô ra khỏi chăn, giúp cô mặc áo khoác rồi ôm cô ra ngoài ăn sáng.
…
“Em dâu này…”
Trương Hồng Anh xách theo một cái rổ, đẩy cổng bước vào sân, vừa vặn nhìn thấy cảnh Lục Trường Chinh bế Giang Đường từ trong nhà đi ra.
Giang Đường xõa tóc, mềm nhũn tựa vào người anh như một con mèo lười.
Nghe tiếng chị dâu Trương, cô cố gắng mở mắt nhìn, gật đầu chào rồi lại dụi đầu vào vai Lục Trường Chinh, tiếp tục dựa dẫm.
Trông cô lúc này chẳng khác gì một món phụ kiện dính chặt trên người anh.
Lục Trường Chinh ban đầu còn thấy hơi ngượng ngùng, nhưng thấy cô buồn ngủ đến mức không nhấc nổi đầu, anh cũng không để tâm nữa.
“Chị dâu, tối qua Đường Đường nghe radio muộn quá nên ngủ không đủ giấc.”
Trương Hồng Anh sực tỉnh, khuôn mặt hiện lên nụ cười đầy ý nhị.
“Chị hiểu, chị hiểu hết mà.”
Lục Trường Chinh: …
Trực giác cho anh biết, chắc chắn chị dâu đã hiểu sai điều gì đó.
Thì ra Trương Hồng Anh đến để tặng trứng gà nhuộm đỏ.
Bây giờ mọi người tổ chức cưới đều giản lược, không còn rước dâu linh đình như trước.
Trương Hồng Anh rất quý Giang Đường, sáng nay còn cố tình nhuộm mười hai quả trứng đỏ mang đến cho cô dâu mới.
Ngụ ý chúc vợ chồng họ suốt mười hai tháng trong năm đều may mắn, hạnh phúc, thuận buồm xuôi gió.
Lục Trường Chinh cảm ơn rồi nhận lấy rổ, định mang vào bếp trút trứng ra để trả rổ lại cho chị dâu.
“Không cần gấp đâu, em cứ lo cho em dâu trước đi, lo cho cô ấy trước đã.”
Dứt lời, Trương Hồng Anh liền nhanh chóng quay đầu bỏ đi, trông như thể sợ bị giữ lại.
Bước chân chị dâu Trương nhẹ nhàng linh hoạt, chẳng hề giống một người đang mang thai chút nào.
Ở trong sân, Từ Vạn Dân đang luyện tập thể dục.
Thấy vợ vội vàng chạy vào nhà, anh không khỏi nghi hoặc.
“Có chuyện gì thế?
Nhìn em cứ như bị ai đuổi theo vậy.”
Nói rồi, anh còn quay đầu nhìn ra sau, không biết có thật sự có ai đang đuổi theo vợ mình không.
Trương Hồng Anh liền túm lấy tay anh, gắt nhẹ: “Anh nhìn linh tinh cái gì?”
“Sao thế?
Mới đi đưa trứng gà có một chuyến mà đã bí ẩn thế này rồi.”
Từ Vạn Dân vô cùng đáng thương, hoàn toàn không hiểu vợ mình đang nghĩ gì.
Trương Hồng Anh mặt đỏ lên, ánh mắt lấp lánh, cứ như có chuyện gì khó nói.
Cô lén lút liếc về phía sân nhà bên cạnh, rồi nháy mắt, bĩu môi ra hiệu.
Từ Vạn Dân: ???
Chẳng có một chút ăn ý nào, hoàn toàn không hiểu được ý vợ muốn nói gì.
Trương Hồng Anh tức tối lườm anh một cái, hạ giọng trách móc: “Đàn ông các anh, chẳng có ai tốt cả!”
“Lúc trước tôi còn tưởng Tiểu Lục là người biết thương vợ, ai ngờ sáng nay em gái Giang đến cả sức xuống giường cũng không có!”
Nghĩ đến sự chênh lệch vóc dáng của hai người họ, Trương Hồng Anh càng thêm đau lòng.
Tối qua cô bé chắc chắn đã phải chịu không ít thiệt thòi!
Cô càng nghĩ càng thấy thương, rồi tự mình suy diễn ra cả một vở kịch trong đầu, lẩm bẩm tiếp: “Cũng may cậu ta còn biết thương xót, sáng nay còn bế em dâu ra ăn sáng.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Chứ đâu như có người nào đó, xong chuyện là coi như không quen biết!”
Từ Vạn Dân nghe đến đây, cảm thấy có gì đó sai sai.
“Không đúng, Trương Hồng Anh, em đang nói anh đấy à?
Anh có khi nào làm vậy chưa?”
Anh nghe mãi, cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường.
Hóa ra vợ anh đi hóng chuyện nhà người khác về, rồi tiện thể lôi luôn chuyện cũ của anh ra mà trách móc!
Cái nồi này to quá!
Từ Vạn Dân mấp máy môi, cuối cùng vẫn quyết định giải thích cho bản thân: “Lúc đó anh còn trẻ, với lại mới gặp em lần thứ hai, nên hơi ngại thôi…”
“Chứ tuyệt đối không phải là xong chuyện liền lật mặt đâu!”
Trương Hồng Anh hừ lạnh: “Ngại á?
Sao lúc tối hôm đó anh cởi đồ em, chẳng thấy ngại tí nào hết vậy?”
Chữ cuối còn chưa nói ra, vị chính ủy chuyên làm văn thư đã lập tức nhào tới bịt chặt miệng cô.
“Lão Trương, Trương Hồng Anh, đừng có nói linh tinh, đừng nói linh tinh!”
Vừa nói, anh vừa ra hiệu bằng mắt không ngừng.
Trương Hồng Anh nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện hai đứa con không biết đã dậy từ bao giờ, đang đứng trước cửa nhà, nhìn ba mẹ mình đầy hoài nghi.
Trương Hồng Anh: …
Mất hết mặt mũi rồi!
“Anh đi mà giải thích!
Mau lên!”
Trương Hồng Anh tức tối, gạt tay anh ra, đẩy anh ra phía trước.
Còn cô thì phất tay, bỏ vào nhà luôn.
Từ Vạn Dân nhìn theo bóng lưng vợ, thở dài một hơi, rồi dặn dò: “Trương Hồng Anh, đừng tức giận, phải chú ý thai giáo, thai giáo quan trọng lắm đấy!”
Dứt lời, anh ngẫm nghĩ lại những lời vợ nói, liền ngẩng đầu nhìn về phía sân nhà bên cạnh.
Khụ khụ…
Mặc dù với tư cách chính ủy thì không nên can thiệp vào chuyện vợ chồng của người khác.
Nhưng mà… Tiểu Lục cũng nên chú ý đến sức khỏe của Tiểu Giang chứ!
Dù sao thì vóc dáng chênh lệch cũng rõ ràng, Lục Trường Chinh không thể không biết tiết chế, tránh làm tổn thương đồng chí nữ.
Từ Vạn Dân nghĩ, tìm một cơ hội nào đó, mặt dày nhắc nhở cậu ta vài câu mới được.
…
Ở nhà bên, Giang Đường và Lục Trường Chinh hoàn toàn không hay biết chuyện này, cũng chẳng ngờ rằng trên trời bỗng dưng rơi xuống một cái nồi lớn.
Sau khi ăn sáng, Giang Đường lại ngủ bù thêm hai tiếng.
Lục Trường Chinh một lần nữa đánh thức cô dậy, bảo cô thay bộ váy đẹp mua hôm qua, đi kèm với đôi giày da nhỏ.
Giang Đường ngồi trên giường, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt cô, làn da trắng nõn của cô như trong suốt dưới ánh sáng.
Nhìn mái tóc đen dài xõa xuống vai cô, Lục Trường Chinh cầm lấy chiếc lược, vụng về giúp cô chải đầu.
Mỗi đường chải đều chứa đầy tình cảm và sự quan tâm.
Giang Đường không biết diễn tả cảm giác này thế nào.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được Lục Trường Chinh.
Cô có cảm giác như mình đang được những bong bóng mềm mại bao quanh, chúng tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nâng cô bay lên không trung.
Lục Trường Chinh thật tốt, cô thật sự rất thích anh.
Anh chải tóc cô vô cùng nhẹ nhàng, từng sợi tóc mềm mượt, nhưng anh lại không biết tết tóc.
Anh thử hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào cũng thất bại.
“Lục Trường Chinh.”
Giang Đường quay người lại, Lục Trường Chinh lập tức buông mái tóc đang cầm trên tay.
“Đường…”
Anh vừa mới gọi một chữ, đã bị đôi môi mềm mại trước mặt chặn lại.
“Nhắm mắt lại.”
“Muốn hôn anh.”
Giang Đường là một học sinh xuất sắc.
Có thể nói cô không giỏi về mặt tình cảm, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ trí thông minh của cô.
Bất cứ điều gì người khác dạy, hoặc những gì cô từng thấy qua, cô đều có thể học một cách xuất sắc.
Ngay cả những chi tiết nhỏ như cạy mở hàm răng, cô cũng không bỏ sót.
Ánh mặt trời chiếu rọi khắp căn phòng, bóng dáng của hai người đang ôm nhau in dài lên bức tường bên trong giường.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay