Trong nhà chính.
Giang Đường ngồi ngay ngắn, đối diện là ba đồng chí nam xa lạ.
“Đồng chí Giang Đường, cô đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ muốn hỏi cô vài chuyện thôi.”
Giang Đường chớp mắt, vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Tôi còn phải đi làm đấy.”
Ý bảo rằng nếu có chuyện gì thì nói nhanh, kéo dài thêm chút nữa là cô trễ giờ mất.
Ba người đối diện: …
Người ngồi giữa ho nhẹ một tiếng, trên mặt nở nụ cười thân thiện:
“Đồng chí Giang Đường, hôm qua cô đã ngăn cản đồng chí Đặng Bình ra tay tàn nhẫn với đồng chí Hứa Hồng Mai, tránh được một bi kịch.
Chúng tôi thực sự rất cảm kích cô.”
“Oh!”
Giang Đường thốt lên một tiếng đầy thờ ơ, khiến ba người ngơ ngác.
Người bình thường khi được cảm ơn chắc chắn sẽ khiêm tốn hoặc vui vẻ, nhưng cô gái trước mặt họ thì không hề có phản ứng đó.
Phản ứng quá bình thản.
Bọn họ còn đang suy nghĩ xem nên hỏi thế nào để không khiến cô phản cảm thì Giang Đường đã đi trước một bước.
“Các anh muốn hỏi tại sao tôi có sức mạnh lớn đến vậy, đúng không?”
Cô nhìn thẳng vào họ, ánh mắt chân thành vô cùng.
Ba người không ngờ lại bị cô đoán trúng.
Nhưng đúng là họ đến đây vì chuyện này.
“Phải, không giấu gì cô, sức mạnh của cô lớn hơn hẳn một người bình thường.
Cô có thể cho chúng tôi biết nguyên do không?”
“Dĩ nhiên rồi!”
“Tôi làm việc từ nhỏ.”
Giang Đường rất nghiêm túc lặp lại lời mà Lục Trường Chinh đã dạy cô tối qua.
“Tôi bắt đầu chăm sóc cha bị bệnh từ năm năm tuổi, bảy tuổi đã xuống ruộng làm việc, tám tuổi phải trông con của anh trai chị dâu, cõng nó ra đồng để kiếm công điểm.”
“Anh trai và chị dâu tôi ốm yếu, mỗi lần đắp đập, đào kênh đều là tôi cõng cháu ra làm việc.”
Lúc người khác được đi học, cô đã phải gánh vác công việc nặng nhọc.
Không khỏe mới lạ!
Ban đầu, ba đồng chí trong Phòng Chính trị còn tưởng rằng sức mạnh của cô là do trải qua huấn luyện đặc biệt.
Không ngờ lại nghe được một câu chuyện bi thương như vậy.
“Xin lỗi, đồng chí Giang Đường, chúng tôi không có ý gì khác.”
Một người khác tiếp lời: “Nhà cô không còn ai khác sao?
Cô phải làm việc từ nhỏ như thế, không ai quan tâm à?”
Giang Đường nhíu mày: “Đến chuyện tôi có phải ăn đất để sống cũng không ai quan tâm, làm việc thì có gì lạ?”
“Ăn… đất?”
“Phải, làm việc thì còn có đất để ăn, không làm thì ngay cả đất cũng không có mà ăn.”
Giang Đường nói rất nghiêm túc.
Ba đồng chí trong Phòng Chính trị hoàn toàn chết lặng trước hoàn cảnh của cô.
Cô rốt cuộc đã lớn lên trong một gia đình như thế nào vậy?
Họ muốn xác nhận xem cô có đang nói dối hay không, nhưng trong đôi mắt trong veo kia, tất cả đều là sự chân thành.
Cô không nói dối!
Lúc đến, họ mang vẻ mặt nghiêm túc.
Khi rời đi, ba người càng thêm nặng nề, trên mặt không tìm thấy lấy một chút ý cười.
Một trong ba người quay sang hỏi người đàn ông đứng giữa: “Chủ nhiệm, lời của đồng chí Giang Đường là thật sao?”
Người được gọi là Chủ nhiệm Hạ nhíu mày, giọng điệu không vui: “Cậu nghĩ đồng chí phụ trách điều tra trước đó đang bịa chuyện sao?”
“Không… không phải ý tôi như vậy.”
Người vừa lên tiếng biết mình lỡ lời, vội cười gượng, có chút áy náy: “Chỉ là không ngờ quá khứ của cô ấy lại thảm đến thế.”
“Haizz…”
Chủ đề này quá nặng nề, ba người đành không bàn luận thêm.
Mối nghi ngờ về sức mạnh khác thường của Giang Đường cũng tan biến theo.
Cô hoàn thành xuất sắc “nhiệm vụ”, vui vẻ ăn sáng rồi đến trạm máy nông nghiệp.
Lục Trường Chinh đưa cô ra cổng khu tập thể, đợi đến khi cô đạp xe đi xa, anh mới quay về doanh trại.
Vừa vào đến nơi, anh đã bị La Chấn Hưng gọi vào văn phòng.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Tôi nghe nói hôm qua Tiểu Giang ném bay vợ của Triệu Kiến Quốc?”
“Đồng chí Giang Đường cứu người là chính, sợ họ đánh nhau đến mức gây ra án mạng nên ra tay có hơi mạnh.
Tôi đã nói chuyện với cô ấy tối qua rồi.”
Lục Trường Chinh vừa thừa nhận “sai lầm”, vừa nhất quyết bảo vệ vợ mình.
La Chấn Hưng sao không nghe ra ẩn ý trong lời anh chứ?
“Xem cậu căng thẳng kìa, tôi đâu có nói Tiểu Giang làm sai.”
Lục Trường Chinh biết thầy mình không trách Giang Đường, nhưng cũng đoán được ông đang có suy tính khác.
“Cái thằng này, đúng là đầu óc đầy mưu tính.”
La Chấn Hưng nhìn anh một lúc, cười vỗ tay lên bàn.
“Tiểu Giang là một cô gái tốt.”
“Từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, vậy mà vẫn có thể lớn lên khỏe mạnh, không dễ gì.”
“Cậu phải đối xử tốt với người ta đấy.”
Lục Trường Chinh cúi đầu: “Vâng.”
“Được rồi, không có gì nữa thì đi làm việc đi!
Ban đầu tôi định thử chiêu mộ cô ấy vào quân đội, nhưng nhìn cái mặt không vui của cậu, tôi cũng không muốn làm khó Tiểu Giang nữa.”
La Chấn Hưng thẳng thắn nói ra mục đích của mình.
Lục Trường Chinh ngước lên, khóe miệng ẩn hiện nụ cười.
“Thầy, chắc thầy cũng nhận ra, khả năng lý giải của Đường Đường không giống người thường.
Cô ấy có một công việc ở trạm máy nông nghiệp là tốt lắm rồi.”
Lúc trước, báo cáo điều tra về Giang Đường được đưa thẳng đến bàn làm việc của La Chấn Hưng.
Ông đương nhiên biết cô gái nhỏ này từng có cuộc sống ra sao dưới bàn tay anh trai và chị dâu mình.
Thật sự là một đứa trẻ đáng thương!
La Chấn Hưng siết chặt tay, sau đó phất tay bảo anh rời đi: “Đi đi, đi đi!”
“Vâng.”
Lục Trường Chinh đứng nghiêm chào rồi rời khỏi văn phòng.
Ra đến nơi vắng người, anh mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
…
Trạm máy nông nghiệp.
Giang Đường vừa kịp giờ làm.
Lưu Kiến Quốc, người từ sáng sớm đã đứng ngóng ra ngoài, vừa thấy cô đến liền thở phào.
Lỡ mà cô không đến làm thì ông lại phải đau đầu mất.
Ông cầm theo tờ báo bước ra khỏi văn phòng.
“Tiểu Giang, đến làm rồi à?”
Lưu Minh Huy đứng bên cạnh: ???
Chú của anh đang hỏi chuyện thừa à?
Chẳng lẽ em gái anh đến đây không phải để đi làm mà là để dạo phố?
Câu hỏi không cần thiết như vậy, nhưng Giang Đường lại trả lời một cách vô cùng nghiêm túc.
Cô gật đầu đầy trịnh trọng, sau đó nói ra câu đầu tiên khiến Lưu Minh Huy suýt té ngửa:
“Trạm trưởng Lưu, thưởng đâu?”
Lưu Minh Huy: …
Đúng là em gái ruột của anh.
Quả nhiên không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng dám hỏi.
Lưu Kiến Quốc mất một lúc mới hiểu ra cô đang hỏi về phần thưởng nào.
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, ông mới chợt nhớ ra.
“À cái đó hả?
Cô chờ chút, đợi kết quả điều tra xong, tôi sẽ gửi báo cáo xin thưởng cho cô!”
“Mất mấy ngày ạ?”
Giang Đường tiếp tục hỏi.
Lưu Kiến Quốc bị chặn họng.
Ông không chắc, nhưng biết cô gái nhỏ này rất chấp nhất, không thể tùy tiện hứa bừa.
“Nhanh thì nửa tháng, lâu thì một tháng?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay