Giang Đường dụi mắt, bò ra khỏi gầm giường.
Lục Trường Chinh thở phào nhẹ nhõm, đặt khung giường sắt xuống.
Nghe tiếng động, Giang Đường ngoảnh lại nhìn, nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vì ngủ không yên giấc, quần áo trên người cô đã bị xoắn thành một đống nhăn nhúm, vạt áo cũng bị kéo lên một đoạn.
Cổ áo hơi mở, lộ ra xương quai xanh trắng hơn cả khuôn mặt.
Vòng eo nhỏ lộ ra một đoạn, trắng nõn đến chói mắt.
Cổ chân, cổ tay tinh tế, yếu ớt tựa như cành liễu trong gió.
Mái tóc đen dài xõa xuống, đối lập hoàn toàn với làn da mịn màng lạnh trắng, tạo nên một sự tương phản đầy rung động.
Lục Trường Chinh bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, máu huyết như chảy ngược.
Anh vội quay mặt đi, không dám nhìn cô nữa.
“Có muốn rửa mặt trước không?”
“Hửm?”
Toàn bộ sự chú ý của Giang Đường đều dồn vào bánh bao thịt.
Vừa trả lời, cô vừa giơ tay định lấy bánh bao.
Nhưng ngay khi ngón tay chạm vào lớp giấy dầu, cô chợt nhớ ra một chuyện.
Chưa rửa mặt.
Nghĩ vậy, cô không thèm để ý Lục Trường Chinh phản ứng thế nào, lập tức chạy chân trần vào phòng tắm bên trong.
Hôm qua theo Lục Trường Chinh đi khắp nơi, cô đã học được không ít thứ.
Dù chưa có nhiều đồ đạc, nhưng ít nhất, cô đã có chút khái niệm về cuộc sống con người.
Cây nhân sâm nhỏ học làm người, không đến nỗi mù tịt nữa, cũng phân biệt được đông tây nam bắc rồi.
Không lâu sau, từ phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Lục Trường Chinh đứng ngoài đợi cô, trong lòng nghĩ không biết cô còn định ngủ tiếp không.
Tầm mắt anh lướt qua chiếc chăn bị ném bừa ra một bên, khẽ nhíu mày.
Thói quen từ lâu khiến anh theo bản năng bước tới, gấp chăn thành hình khối vuông vức ngay ngắn.
Ga giường vốn nhăn nhúm vì bị cô lăn lộn cả đêm, cũng được anh chỉnh lại phẳng phiu không chút nếp gấp.
Bên trong truyền ra tiếng bước chân.
Lục Trường Chinh xoay người lại, vừa nhìn thấy Giang Đường, khuôn mặt sạm nắng lập tức đỏ bừng.
“Đồng chí Giang Đường, vòi nước trong phòng tắm bị hỏng à?”
Nếu không, tại sao trước ngực cô lại ướt sũng thế này?
Chiếc áo sơ mi trên người cô vốn đã cũ và mỏng, bây giờ lại bị thấm ướt một mảng lớn, hoàn toàn không thể che giấu đường nét cơ thể.
Gầy thì có gầy, nhưng đường cong nữ tính vẫn rất rõ ràng.
Lục Trường Chinh không chỉ quay mặt đi, mà còn xoay cả người lại, lưng hướng về phía cô.
“Giang… Giang đồng chí… em… em mau… mau thay một bộ… thay bộ khác đi…”
Giang Đường ậm ừ, vẻ mặt hơi mơ hồ.
Không hiểu vì sao phải thay quần áo.
Nhưng Lục Trường Chinh là người tốt, anh nói gì, cô nghe theo.
“Được.”
Cô lật đống hành lý mà chủ cũ để lại, bên trong còn hai bộ quần áo.
Theo ký ức, đây là do thím Từ, mẹ của Lục Trường Chinh, may cho cô.
Giang Đường rất thích quần áo đẹp.
Mọi thứ thuộc về loài người, cô đều thích.
Cô lấy ra một chiếc váy hoa, vụng về thay đồ, sau đó buộc tóc thành bím gọn gàng.
Lục Trường Chinh đưa bánh bao cho cô.
Giang Đường như thường lệ, chia cho anh trước rồi mới ăn phần của mình.
Cô ngồi trên giường, còn Lục Trường Chinh ngồi trước chiếc bàn thấp.
Giang Đường ăn rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng đầy thành kính.
Một tay cầm bánh bao, một tay đỡ phía dưới, phòng khi vụn bánh rơi xuống.
Cô cắn từng miếng nhỏ, hai má phồng lên, trông chẳng khác gì một chú sóc nhỏ.
Nhìn cô ăn, có cảm giác như tất cả đồ ăn trên đời đều trở nên ngon miệng hơn.
Lục Trường Chinh chỉ mất vài miếng đã ăn xong bánh bao của mình.
Anh còn phải quay lại doanh trại, thời gian cũng sắp đến rồi.
“Ra ngoài, tôi đưa em đến một nơi.”
“Đi đâu vậy?”
Giang Đường ngẩng lên, nghi hoặc nhìn anh.
Chỉ qua một đêm không gặp, dường như cô càng thêm tươi tắn, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều so với hôm qua khi mới tỉnh lại.
Lục Trường Chinh nói: “Đi xem chỗ ở sau này của em.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Chỗ ở sau này?”
Giang Đường lặp lại lời anh, rồi đột nhiên hiểu ra: “Lục Trường Chinh, anh tìm được người đồng ý cưới em rồi à?”
Đôi mắt cô sáng rực, tràn đầy mong đợi: “Anh ấy ở đâu?
Có đánh người không?
Có cho em ăn cơm không?”
Lục Trường Chinh thoáng khựng lại, áp suất xung quanh anh chợt hạ thấp.
“Muốn lấy chồng đến vậy sao?”
“Nếu không lấy chồng thì không có cơm ăn, em không muốn bị đói.”
Giang Đường chu môi, vẻ mặt ủ rũ.
Lục Trường Chinh vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Tôi sẽ không để em bị đói.”
“Vậy anh lấy em đi?
Khi nào chúng ta sinh tiểu mập mạp?”
Cô lại trở nên hào hứng.
Khóe môi Lục Trường Chinh giật giật, nhìn cô một cách nghiêm túc rồi giải thích: “Đồng chí Giang Đường, không nhất thiết phải kết hôn thì mới có người nuôi em, cho em ăn cơm.”
“Hả?”
Giang Đường chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu.
Lục Trường Chinh nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, không hiểu sao lại buột miệng: “Ví dụ, nếu em là em gái tôi, tôi là anh trai em, thì tôi cũng sẽ nuôi em, chăm sóc em.
Hiểu chưa?”
Anh không có tâm tư yêu đương, nhưng có thể coi cô như em gái…
“Không cần.”
Ý nghĩ trong đầu Lục Trường Chinh còn chưa kịp định hình, đã bị Giang Đường từ chối dứt khoát.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tươi cười bỗng trở nên sa sầm, càng lúc càng khó chịu.
“Không cần anh trai.”
“Anh trai có vợ rồi thì sẽ không cho ăn cơm.
Chị dâu rất hung dữ, vừa đánh vừa mắng.”
“Có chị dâu thì không còn nhà nữa, cũng không có cơm ăn.”
Cô nhớ lại những ký ức của chủ cũ.
Nhưng vì chủ cũ bị chèn ép quá lâu, tính cách vô cùng khép kín, ký ức về Vương Xuân Hoa – người chị dâu kia, toàn bộ đều là màu xám.
Giang Đường không nhớ rõ lắm, nhưng cô hiểu một điều, khi anh trai có vợ rồi, sẽ biến thành một người rất đáng sợ.
Cô không cần anh trai.
Giọng cô không lớn, nhưng khi lọt vào tai Lục Trường Chinh, lại có sức chấn động khó mà diễn tả được.
Lục Trường Chinh cúi mắt nhìn cô.
Khuôn mặt cô bình thản, thoạt nhìn sẽ khiến người ta có cảm giác cô lạnh nhạt vô tình, dường như chẳng bận tâm đến bất cứ thứ gì.
Nhưng biểu cảm ấy lại hoàn toàn không phù hợp với gương mặt trong trẻo của cô.
Là do đã chịu quá nhiều đòn roi, bị đánh đến mức đầu óc trì độn rồi sao?
Lục Trường Chinh đột nhiên cảm thấy một cơn đau âm ỉ dâng lên trong lồng ngực, như thể có ai dùng một cây kim rất nhỏ, chậm rãi đâm vào, rồi rút ra, rồi lại đâm vào…
“Giang Đường…”
“Lục Trường Chinh, bên kia có rất nhiều người kìa, họ đang làm gì vậy?”
Giang Đường sớm đã thoát khỏi cảm giác chán nản, lúc này đang hào hứng nhìn xung quanh.
Ánh mắt cô quan sát mọi thứ, vừa mang vẻ điềm tĩnh của một lão nhân sống đã lâu năm, vừa có sự tò mò của một đứa trẻ mới bước chân vào thế giới này.
Lục Trường Chinh thu lại suy nghĩ, giải thích cho cô.
“Hôm nay là ngày chợ phiên, họ đi chợ.”
“Chợ phiên?”
Giang Đường tìm kiếm trong ký ức của chủ cũ, cuối cùng cũng moi ra được một số mảnh vụn trong góc nhỏ của trí nhớ.
Những ký ức đó không rõ ràng lắm, nhưng trong chuỗi ký ức xám xịt, đây là thứ duy nhất mang theo một chút màu sắc.
Chợ phiên là nơi mọi người tụ họp, ở đó có đồ ăn, có những thứ thú vị, rất náo nhiệt…
Lục Trường Chinh vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô, thấy vậy bèn nhẹ giọng hỏi: “Muốn đi chợ không?”
Giang Đường gật đầu.
“Em từng đi cách đây mười năm rồi.”
Ý cô là chủ nhân cũ của thân thể này.
Bây giờ cô là Giang Đường, những việc thân thể này từng làm, cô cũng xem như mình đã từng trải qua.
Nghĩ vậy, cô lại bổ sung: “Sau đó thì chưa từng đi nữa.”
“Bây giờ cũng không nhớ rõ nó trông như thế nào nữa rồi.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay