Về đến nhà, Lục Trường Chinh cũng vừa tan làm.
Giang Đường lập tức nhảy tới ôm chầm lấy anh.
“Lục Trường Chinh, hôm nay em cũng rất nhớ…”
Chữ “anh” còn chưa kịp nói ra, cô đã thấy một cô bé ló đầu ra từ phía sau anh.
Giang Đường cong mắt cười, vẫy tay: “Nhã Nhã, cháu đến tìm thím chơi à?”
Nhã Nhãị gật đầu, lấy từ trong lòng ra một cuốn truyện tranh, đưa cho Giang Đường.
“Thím ơi, đây là truyện tranh ba cháu mua cho cháu, cháu đọc xong rồi, cháu cho thím mượn đọc.”
“Thật sao?”
Giang Đường lập tức buông Lục Trường Chinh ra, nhận lấy cuốn truyện.
“Võ Tòng đả hổ?”
Cô chưa đọc cuốn này bao giờ.
Giang Đường kéo Nhã Nhã đến ngồi trên chiếc ghế dài dưới mái hiên, chăm chú đọc.
Nhã Nhã ngồi bên cạnh, vừa múa may tay chân vừa kể lại nội dung.
Giang Đường vừa gật đầu, vừa ghi nhớ từng chiêu thức của Võ Tòng.
Lục Trường Chinh đang hái rau ngoài vườn, ngẩng đầu lên liền thấy vợ nhỏ của mình đang trầm tư suy nghĩ.
Anh không nhịn được bật cười.
Cô gái nhỏ này, chẳng lẽ định ghi nhớ hết chiêu thức của Võ Tòng đả hổ?
Sau khi đọc xong, Trương Hồng Anh ở nhà bên cũng sang gọi Nhã Nhã về ăn cơm.
Giang Đường trả lại truyện tranh, đồng thời đưa cho cô bé ba viên kẹo Đại Bạch Thố.
“Cảm ơn Nhã Nhã đã chia sẻ truyện với thím, thím cho cháu kẹo.”
Trương Hồng Anh đứng ngoài sân nhìn thấy cảnh này, bật cười trêu: “Đừng có chiều hư Nhã Nhã quá nhé!”
Giang Đường nghiêm túc đáp: “Chị dâu, Nhã Nhã chia sẻ truyện với em, em cũng phải chia sẻ kẹo với cháu.”
“Phải phải phải, lễ lại hoàn lễ mà.
Em gái à, em đúng là khách sáo quá.”
Trương Hồng Anh cười tít mắt.
Giang Đường gật đầu: “Sách nói rằng ‘Người không có lễ nghĩa thì không thể đứng vững, việc không có lễ nghĩa thì không thể thành, quốc gia không có lễ nghĩa thì không thể yên ổn’.”
Vẻ mặt nghiêm túc trích dẫn kinh thư của cô khiến Trương Hồng Anh cười phá lên: “Em gái, học vấn của em tốt thế này, chị thấy em làm giáo viên sẽ hợp hơn đó!”
Giang Đường lập tức lắc đầu: “Không làm giáo viên đâu, em phải đi thi đấu, kiếm tiền cho Lục Trường Chinh.”
Lục Trường Chinh đang nấu ăn trong bếp, nghe thấy giọng nói mềm mại đầy nghiêm túc của cô, khóe môi không nhịn được cong lên.
Vợ anh có nhiều chỗ không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để hiểu được, nhưng tình cảm cô dành cho anh thì tuyệt đối không cần nghi ngờ.
Chỉ riêng việc cô toàn tâm toàn ý với mình, chỉ cần không chạm đến nguyên tắc của anh, anh đều sẽ đứng về phía cô.
Không lâu sau, cơm tối đã sẵn sàng.
Sau bữa ăn, Lục Trường Chinh dọn dẹp bếp núc xong, Giang Đường vẫn còn ngồi ngoài sân.
Vừa thấy anh đi ra, cô liền chạy đến.
“Lục Trường Chinh.”
“Sao vậy?”
“Anh có khi nào gặp phải kẻ xấu, rồi phải đánh nhau với họ không?”
Giang Đường nắm lấy tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, đôi mắt tràn đầy tò mò.
Lục Trường Chinh bật cười, gật đầu: “Thỉnh thoảng cũng có.”
“Vậy anh có thể giống Võ Tòng, một đấm đánh gục đối phương không?”
“Nếu đối phương được huấn luyện bài bản thì rất khó.”
Vì đây không phải chuyện bí mật nên Lục Trường Chinh có thể giải thích đơn giản cho cô hiểu.
Nghe xong, Giang Đường trầm ngâm một lúc.
“Lục Trường Chinh, anh đi theo em.”
Cô kéo anh vào phòng, bảo anh ngồi xuống một bên, còn mình thì lấy một cuốn sổ nháp và bút chì trên bàn, bắt đầu viết vẽ.
Ban đầu, Lục Trường Chinh còn chưa hiểu cô định làm gì.
Nhưng đến khi Giang Đường vẽ ra một sơ đồ giải phẫu cơ thể người hoàn chỉnh, anh lập tức hít sâu một hơi.
“Đường Đường…”
“Em vừa đọc Võ Tòng đả hổ, anh ta có thể lấy yếu thắng mạnh là nhờ tìm được điểm yếu của con hổ.”
Giang Đường gọi anh lại, đưa bản vẽ cho anh xem.
“Ở cổ này, rồi cả tim, lá lách, gan, mật… những chỗ này đều rất yếu.
Nếu khi đánh nhau với kẻ xấu, mình nhắm vào những điểm này mà ra đòn, thì có thể giống Võ Tòng, dễ dàng khống chế đối thủ mạnh hơn mình.”
Cô nghiêm túc phân tích.
Thậm chí, cô còn chu đáo dùng bút chì đánh dấu tất cả các vị trí quan trọng.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Lục Trường Chinh nhìn bản vẽ giải phẫu hoàn chỉnh trong tay, rõ ràng đến mức từng đường mạch máu cũng được ghi chú, dù đã quen với bản lĩnh của vợ mình, anh vẫn không khỏi sửng sốt.
“Đường Đường, em học cái này trong sách à?”
“Ừm, đúng rồi.
Trong thư viện thành phố có một cuốn sách nói về nó.
Anh muốn nghe không?
Em có thể đọc thuộc cho anh nghe.”
Nói xong, cô còn nghiêm túc hắng giọng, chuẩn bị đọc.
Lục Trường Chinh vội nắm lấy tay cô.
“Không cần, Đường Đường, không cần đọc.”
“Anh không muốn nghe sao?”
Giang Đường nhìn anh, đầy khó hiểu.
Lục Trường Chinh khẽ cười, đặt bản vẽ lên bàn, rồi kéo cô vào lòng.
Cô gái nhỏ của anh, vừa mềm mại thơm tho, lại vừa thông minh đáng yêu.
“Bệnh viện quân đội có sách này, mai anh nhờ Trương Viễn tìm giúp.”
“Oh, được thôi.”
Nói chuyện chính xong, tiếp theo đương nhiên là khoảng thời gian dành cho những cái ôm, những nụ hôn, và những điều thân mật khác.
Giang Đường kéo áo lót của Lục Trường Chinh lên, thấy vết thương ở eo anh đã lành nhưng vẫn còn sẹo, liền không vui bĩu môi.
Sao lại có vết sẹo trên cây nhân sâm lớn của cô chứ?
“Sao thế?”
Lục Trường Chinh bật cười.
“Chê sẹo xấu à?”
“Ừ.”
Giang Đường rất nghiêm túc, dùng ngón tay lướt nhẹ qua vết sẹo trên eo anh, sau đó cúi đầu đặt một nụ hôn lên đó.
“Đường Đường?”
Cả người Lục Trường Chinh run lên, như có dòng điện chạy dọc từ eo lan tỏa ra tứ chi.
Luồng điện này đủ để đốt cháy lý trí, giải phóng bản năng sâu thẳm nhất của con người!
“Đường Đường…”
Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, anh bế bổng cô lên, sải bước về phía giường.
Giang Đường không biết vì sao mắt anh lại đỏ lên, nhưng cô thích tất cả những điều thân mật giữa họ.
Thích nhất là Lục Trường Chinh.
…
Sáng hôm sau – Ngày thi đấu tay nghề máy kéo.
Vì quá coi trọng tiền thưởng, Giang Đường quyết định mặc quân phục, thắt chặt dây lưng.
Mái tóc đen mượt được tết thành hai bím, buông xuống hai bên vai.
Cô đi giày Giải Phóng, đeo túi vải xanh bên trái, bên phải đeo bình nước quân dụng đầy nước.
Cưỡi trên chiếc xe đạp mới tinh, cô nở nụ cười rạng rỡ, hướng thẳng về thành phố.
Lúc đi ngang trạm xe buýt của khu tập thể, khóe mắt liếc thấy Đặng Bình đang đứng chờ xe.
Cô chỉ thoáng nhìn, rồi thu ánh mắt lại.
Thi đấu tay nghề, 30 đồng, thịt, trứng, cô tới đây!
…
Tại trạm máy nông nghiệp.
Lưu Minh Huy đến làm từ sớm.
Anh và Quách Lượng đã hẹn nhau ôn bài thêm một lần trước khi thi, để có thể phát huy tốt nhất trong cuộc thi.
“Sao em gái cậu chưa đến nữa?”
Quách Lượng học một lúc, không nhịn được hỏi.
Lưu Minh Huy liếc đồng hồ, rồi đáp rất bình tĩnh:
“Cô ấy luôn đến sát giờ làm, trước năm phút mà.”
Vừa dứt lời, chuông xe đạp “keng keng” vang lên từ ngoài cổng.
“Đến rồi đó.”
Lưu Minh Huy nói, rồi bước ra cửa.
Quách Lượng bất đắc dĩ lắc đầu.
Bao giờ mới có thể sống thoải mái tự tại như đồng chí Giang Đường đây?
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay