Một phần nguyên nhân là do thời đại này, phần khác là vì gia đình cô từng gặp biến cố.
Lục Trường Chinh mím môi, không nói gì.
Ra khỏi nhà khách, anh dẫn Giang Đường đi về phía khu gia đình.
Con đường dưới chân gập ghềnh không bằng phẳng.
Trên đường, họ gặp một số người nhà quân nhân.
Thấy Lục Trường Chinh đưa một cô gái đến, ai nấy đều tò mò quan sát.
Quân khu này rất lớn, Lục Trường Chinh có chút danh tiếng trong đơn vị, nhưng ở khu gia đình thì không phải ai cũng biết đến anh.
Dù sao anh hiếm khi lui tới đây.
Giờ phút này, một đôi nam nữ dung mạo xuất chúng cùng xuất hiện, thu hút sự chú ý của mọi người cũng là điều dễ hiểu.
Lục Trường Chinh lo Giang Đường sẽ thấy không thoải mái vì bị nhìn chằm chằm, liền cúi mắt quan sát cô.
Chỉ thấy cô ung dung nhìn xung quanh, trong đôi mắt còn mang theo sự tò mò, hoàn toàn không có vẻ gì là xấu hổ.
Là do cô không biết ngại, hay chỉ đơn giản là không cảm thấy cần thiết phải xấu hổ?
Lục Trường Chinh dẫn cô đến căn nhà anh vừa xin được hôm qua.
Bên cạnh là nhà của một chính ủy trong đoàn khác.
Vợ của chính ủy là giáo viên tiểu học trong quân khu, là người khá hiền hòa.
Đây cũng là một trong những lý do anh chọn nơi này.
Anh mở cổng, dẫn Giang Đường vào trong.
“Sau em sẽ sống ở đây sao?”
Giang Đường quan sát căn nhà trước mặt.
Dù chỉ là nhà tường đất, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với nơi cô từng ở trong núi.
Hơn nữa, căn nhà này khá rộng.
Đi vào trong, cô thấy có ba gian chính.
Hai bên trái phải của gian chính còn có thêm hai phòng nhỏ.
Bên tay trái của sân là một căn nhà nhỏ hơn, đó là bếp và kho chứa đồ.
Bên tay phải cũng có một phòng nữa, nhưng Giang Đường không hiểu nó dùng để làm gì.
Lục Trường Chinh giải thích: “Những năm trước, khu gia đình này giao thông không thuận tiện.
Người nhà của bộ đội phải tự trồng rau, nuôi gà, nuôi heo.”
Giang Đường tò mò sờ chỗ này một chút, chỗ kia một chút, gật đầu liên tục.
Một cái sân trống không, vậy mà cô lại rất thích.
“Sau này đây là nhà của em sao?”
Lục Trường Chinh khẽ ừ một tiếng: “Hiện tại còn chưa dọn dẹp xong.
Tối nay tan ca tôi sẽ đến dọn dẹp, lúc đó em có thể chuyển vào.”
“Em tự dọn được.”
Giang Đường xung phong nhận nhiệm vụ.
Cô chưa từng làm việc nhà, nhưng cô có thể học.
Trong ký ức còn sót lại, cô biết cách làm.
Lục Trường Chinh hơi nghi ngờ, nhưng nhớ đến những gì cô từng trải qua, anh liền gật đầu.
“Em cứ dọn những gì làm được, phần còn lại chờ tôi về.”
Câu dặn dò này của anh, thoáng nghe qua, lại giống như một người chồng sắp ra ngoài căn dặn vợ ở nhà.
Chính bản thân anh cũng có chút sững sờ.
Giang Đường thì chẳng nhận ra điều đó.
Cô không ngừng gật đầu, đôi mắt xoay tròn, tò mò quan sát xung quanh, trong đầu đang suy nghĩ cách sắp xếp lại ngôi nhà của mình.
Nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế kia, khóe môi Lục Trường Chinh khẽ nhếch lên.
“Tôi sẽ nói với đồng chí bên hậu cần, lát nữa họ sẽ qua đây tìm em.
Em cần gì cứ nói với họ.”
“Được.”
Giang Đường ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt sáng rực, chăm chú nhìn Lục Trường Chinh.
Ánh mắt ấy như chỉ có thể chứa mỗi mình anh.
Lục Trường Chinh bỗng nhiên có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu: Một cô gái như thế này, anh thực sự cam lòng nhường cho người khác sao?
Anh lập tức hất văng ý nghĩ kỳ lạ ấy, quay đầu nhìn quanh căn nhà.
Trước những bức tường đất, mái nhà lợp ngói, cô gái này không những không chê bai mà còn hứng thú như vậy.
Anh bất giác mỉm cười.
Sau khi Lục Trường Chinh rời đi không lâu, người bên hậu cần đến tìm Giang Đường.
Người tới hỏi cô cần chuẩn bị những gì để mang đến.
Giang Đường chưa từng có kinh nghiệm dọn nhà, nhưng cô đã từng thấy hình ảnh nhà cửa trong truyện, cộng thêm vài ký ức lộn xộn từ chủ cũ của thân thể này.
Cô vẫy tay gọi Tiểu Lâm bên hậu cần lại.
“Có thứ gì có thể khiến tường nhà không rơi bụi đất xuống không?
Một loại bột màu trắng ấy.”
“Sao… sao?
Chị dâu nói đến vôi à?”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Vôi?”
Giang Đường cau mày, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển rồi gật đầu.
“Có thể kiếm được không?”
“Có thể.”
Tuy tường của căn nhà này chủ yếu làm từ đất nện, nhưng bên trong cũng có đá và rơm.
Bề mặt phía trong nhà đã được làm nhẵn, có thể quét một lớp vôi lên trên.
Tiểu Lâm lại hỏi tiếp: “Chị dâu còn cần gì nữa không?
Tôi mang đến luôn thể.”
“Nếu trong kho hậu cần có gì, cứ mang đến cho tôi.
Còn nếu không có, làm ơn giúp tôi ghi lại, khi nào có thì đưa sau cũng được.”
Giang Đường vô cùng vui vẻ.
“Anh thật tốt, cảm ơn nhé.”
Cô chẳng có gì để tặng Tiểu Lâm, liền ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi xa xa.
Cô quyết định sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, sẽ lên núi xem thử.
Kế hoạch đã định sẵn, nhưng việc sửa sang căn nhà lại khó khăn hơn cô tưởng.
Đến khi Lục Trường Chinh tan ca trở về, cô vừa vặn hoàn thành việc quét vôi lên toàn bộ căn nhà.
Nhìn thấy Lục Trường Chinh xuất hiện ở sân, Giang Đường—đầu đội một chiếc mũ làm từ giấy báo, tay cầm cây chổi quét vôi to tướng—vui vẻ vẫy tay chào anh.
“Lục Trường Chinh, anh về rồi!”
Vừa nói xong, cô liền nhảy xuống khỏi chiếc giàn giáo dựng tạm.
Cảnh tượng đó khiến tim Lục Trường Chinh suýt rớt ra ngoài.
“Cẩn thận, coi chừng ngã!”
Khoảng cách hơn một mét, vậy mà Giang Đường cứ thế nhảy xuống, hai chân đáp đất rất vững vàng.
Sau đó, cô nhanh chóng chạy về phía anh.
Giang Đường đứng ngay bên cạnh anh, chống nạnh nhìn căn nhà mới được sửa sang lại, khuôn mặt dính chút vôi trắng nhưng vẫn nở nụ cười ngọt ngào, đầy tự hào.
“Thế nào?
Có phải em rất lợi hại không?”
Lục Trường Chinh gật đầu, khẳng định công lao của cô: “Toàn bộ đều do em tự quét sao?”
Ba gian chính, hai bên mỗi bên hai gian, tổng cộng năm phòng.
Mỗi phòng bốn bức tường, tức là hai mươi bức.
Chỉ trong một ngày, cô đã hoàn thành tất cả…
“Đúng vậy!
Em nhờ đồng chí Tiểu Lâm chỉ cho một chút, rồi tự làm được ngay.”
Cô vui vẻ kể lại, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt vi diệu của Lục Trường Chinh.
“Tiểu Lâm cũng là người rất tốt!
Lúc đầu em chưa quen, anh ấy cũng không mắng em ngốc.”
Cô suy nghĩ một chút, rồi tò mò hỏi: “Không biết anh ấy đã kết hôn chưa nhỉ?”
Nếu Tiểu Lâm chưa lập gia đình, thì cô cũng khá thích kiểu người nho nhã như vậy.
Hơn nữa, anh ấy còn có nụ cười rất đẹp.
Lời của Giang Đường kéo Lục Trường Chinh khỏi dòng suy nghĩ.
Anh cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt trong veo không chút tạp niệm.
Anh biết đây là vấn đề của chính mình…
Là anh đã nói trước rằng bản thân không có tâm tư yêu đương.
“Chuyện đó… Giang Đường…”
“Lục Trường Chinh, hôm nay khi quét vôi, em phát hiện trên mái nhà có vài viên ngói bị hỏng.
Em có thể sửa lại không?”
“Không cần thay toàn bộ, chỉ cần dỡ ra rồi lợp lại thôi.”
Cô vừa nói vừa giơ tay lên minh họa.
Lục Trường Chinh ngạc nhiên: “Em từng lợp mái nhà sao?”
Giang Đại Vũ tệ đến mức đó à?
Đến cả việc lợp mái cũng bắt Giang Đường làm?
“Chưa từng!
Nhưng em có thể học mà!
Giống như quét vôi vậy, đây cũng là lần đầu tiên em làm đấy.”
Nói xong, cô kéo tay anh, lôi vào trong nhà: “Anh xem đi, thế nào?”
Lục Trường Chinh nhìn bức tường sạch sẽ, nhẵn nhụi trước mặt.
Anh không nhịn được mà hoài nghi:
Lần đầu tiên làm, thực sự có thể làm tốt đến mức này sao?
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay