Chương 83: Đừng nhận bừa người thân

Bộ truyện: Đêm tân hôn theo chồng nhập ngũ, cô liền nhập viện

Tác giả: Chanh Siêu Ngọt

“Uyển Nguyệt…”

Lưu Minh Huy vô cùng đau đầu: “Nếu chú biết em làm vậy, chắc chắn sẽ nổi giận đấy.”

“Không liên quan đến anh.”

Lưu Uyển Nguyệt hất tay Lưu Minh Huy ra, trừng mắt nhìn Giang Đường, giọng điệu đầy công kích:

“Giang Đường đúng không?

Mẹ cô là ai?

Tên gì?

Bà ta quen ba tôi như thế nào?

Bà ta để cô đến bên cạnh ba tôi là có mục đích gì?

Muốn thay thế mẹ tôi sao?”

Giang Đường: “???”

“Đồng chí này.”

Lục Trường Chinh nhíu mày, nhìn Lưu Minh Huy một cái rồi lại nhìn Lưu Uyển Nguyệt:

“Cô có nhầm lẫn gì không?”

“Nhầm lẫn?

Nhầm cái gì?”

Lưu Uyển Nguyệt tiếp tục nhìn chằm chằm Giang Đường:

“Cô dám nói mình đi làm ở trạm cơ giới không có mục đích?”

“Mục đích?”

Giang Đường khó hiểu, lặp lại lời cô ta: “Đi làm ở trạm cơ giới có mục đích sao?”

“À có có!”

Cô lập tức sáng mắt, vui vẻ trả lời:

“Lúc trước là để kiếm tiền mua thịt cho Lục Trường Chinh ăn, bây giờ thì có thêm một mục đích nữa, làm nông trường giàu lên, để mọi người đều có thịt ăn.”

Đây chính là mục đích của cô.

“Đừng có giả vờ ngốc nghếch với tôi.”

Lưu Uyển Nguyệt tức giận đến mức muốn bùng nổ.

Giang Đường càng thêm khó hiểu:

“Không phải cô hỏi tôi mục đích sao?

Tôi trả lời rồi, tại sao lại nói tôi giả vờ ngốc?”

“Tôi hỏi cô tiếp cận ba tôi là có mục đích gì?

Có phải muốn ông ấy nhận lại hai mẹ con cô không?”

“Tôi nói cho cô biết, đừng có mà mơ!

Nhà họ Lưu chúng tôi không đời nào chấp nhận cô, cô vĩnh viễn không thể trở thành người nhà họ Lưu!”

Lưu Uyển Nguyệt không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của Lưu Minh Huy, mạnh miệng tuyên bố.

Sắc mặt Lục Trường Chinh càng lúc càng lạnh, hiển nhiên đã gần như không nhịn được nữa.

Nhưng trong đám người này, chỉ có mỗi Giang Đường là vẫn rất nghiêm túc giải thích:

“Tôi không phải người nhà họ Lưu đâu, tôi là người của Lục Trường Chinh mà.”

Vốn dĩ đang sắp bùng nổ, nghe thấy câu này, trong lòng Lục Trường Chinh lập tức cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Anh siết nhẹ tay cô, quay sang nhìn Lưu Uyển Nguyệt, không còn giữ chút hòa nhã nào:

“Đồng chí, tôi không biết cô nghe được những gì, cũng không biết cô có hiểu lầm gì với vợ tôi.”

“Nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, chú ý thái độ nói chuyện.”

“Chúng tôi không phải ba mẹ cô, không có nghĩa vụ nuông chiều tính khí xấu của cô.”

Lục Trường Chinh vốn có khí thế mạnh mẽ.

Chỉ cần anh trầm mặt, loại uy áp vô hình ấy liền khiến người ta vô thức e dè.

Ngay cả Lưu Uyển Nguyệt cũng bị dọa cho chững lại.

Cô ta nhìn Lục Trường Chinh đầy kinh ngạc:

“Anh có biết cô ta và mẹ cô ta muốn phá hoại gia đình người khác không?”

“Không phải đâu, Uyển Nguyệt…”

Lưu Minh Huy sốt ruột giữ lấy tay cô ta, cố gắng ngăn cản:

“Em không thể chỉ vì mấy câu của Quách Lượng mà đã tin ngay được.”

“Là bịa đặt sao?

Anh không phải cũng đã thừa nhận cô ta là con gái riêng của ba tôi à?”

Lưu Uyển Nguyệt chỉ vào Giang Đường, chất vấn Lưu Minh Huy.

Nghe vậy, Lục Trường Chinh lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời cô ta.

Giang Đường cũng đã nhận ra.

“Cô nghĩ tôi là chị em với cô à?”

Giọng nói của cô bé nhân sâm lúc nào cũng mềm mại, ngay cả khi nói ra những lời có thể khiến người khác tức đến chết, thì giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, mềm như bông.

“Cô đừng nhận bừa người thân nhé, tôi chẳng có quan hệ gì với cô cả.

Chị em của tôi ai cũng trắng trẻo, giống tôi lắm.

Họ không hề đen đâu.”

Lúc đầu, Lưu Uyển Nguyệt đang giận đến bốc hỏa, nghe xong câu này lại chưa kịp phản ứng.

Mãi một lúc sau, cô ta mới hiểu ra ý nghĩa của lời đó.

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

“Cô nói tôi xấu?”

Cô ta chỉ vào mũi mình, không thể tin nổi nhìn Giang Đường.

Giang Đường nghiêm túc suy nghĩ: “Cô muốn nghe lời thật hay lời giả?”

Câu này khác gì nói thẳng rằng “Đúng vậy, cô xấu lắm”.

Lưu Uyển Nguyệt tức đến mức suýt nổ tung.

“Cô… cô… cô…” Ngón tay chỉ vào Giang Đường cũng hơi run lên.

Giang Đường cười tít mắt, còn tốt bụng đề nghị một giải pháp cho cô ta:

“Cô giận tôi cũng vô ích thôi, đâu phải tôi lừa cô nói tôi là con gái của ba cô đâu.

Ai lừa cô, thì cô đi tìm người đó, đánh hắn một trận cho bõ tức đi.”

Nói xong, cô quay sang nhìn Lưu Minh Huy, khẽ nhíu mày, giọng đầy vẻ ghét bỏ: “Mặc dù trạm trưởng bảo anh gọi tôi là sư phụ, nhưng tôi phát hiện anh quá ngu ngốc, dạy dỗ rất mệt mỏi!”

“Tôi không thích nhận đồ đệ ngốc nghếch đâu, như vậy sẽ làm ảnh hưởng danh tiếng của tôi mất.

Quan hệ thầy trò của chúng ta chấm dứt từ đây nhé!”

Dứt lời, cô kéo tay áo Lục Trường Chinh rồi rời đi, chẳng hề quan tâm anh em nhà họ Lưu phía sau đang có phản ứng thế nào.

Lưu Uyển Nguyệt hoàn hồn, nhìn bóng lưng đã đi xa của Giang Đường, trong lòng không cam tâm, bèn quay sang hỏi Lưu Minh Huy:

“Cái cô Giang Đường đó lúc nào cũng có tính khí khó chịu như vậy à?”

Sắc mặt Lưu Minh Huy trông rất khó coi, lúc này anh ta chẳng có tâm trạng quan tâm đến lời cô ta nữa.

Điều anh ta nghĩ đến là…

Mình bị Giang Đường ghét bỏ rồi sao?

Mới hôm qua còn nhận sư phụ, hôm nay đã bị từ chối rồi sao?

Trong lòng anh ta đột nhiên trống rỗng, cảm giác như đã bỏ lỡ điều gì đó vô cùng quan trọng…

Đây là chuyện gì thế này?

“Lại đứng đây làm gì thế?”

Lúc này, Lưu Kiến Quốc đang dắt vợ đi dạo phố, tình cờ nhìn thấy con gái và cháu trai đứng như tượng đá bên đường, liền lên tiếng hỏi.

Lưu Uyển Nguyệt đang tức giận, không quan tâm mẹ mình có ở đó hay không, liền xông lên nói thẳng:

“Ba, ba không được đón người đàn bà đó về nhà.”

“Nhà họ Lưu chúng ta tuyệt đối không thể để bà ta bước vào cửa!”

“Cái gì?”

Lưu Kiến Quốc nhíu mày, “Con đang nói gì thế?

Người đàn bà nào?”

Ánh mắt ông ta rời khỏi cô con gái đang tức giận, chuyển sang nhìn cháu trai bên cạnh.

“Minh Huy, chuyện gì đây?”

Giọng nói của Lưu Kiến Quốc không cần to cũng đủ để người khác cảm thấy áp lực: “Đang yên đang lành, sao Uyển Nguyệt lại nói lung tung thế?”

Bên cạnh, Hồ Xuân Mai cũng nhíu mày, đầy nghi hoặc nhìn con gái và cháu trai, không hiểu hai đứa đang nói về cái gì.

Dưới áp lực từ cả chú và thím, giọng của Lưu Minh Huy nhỏ hẳn đi, lí nhí nói một câu:

“Là đồng chí Giang Đường…”

“Tiểu Giang?

Cô ấy làm sao?”

Vừa nghe thấy tên Giang Đường, giọng điệu của Lưu Kiến Quốc lập tức trở nên nghiêm nghị hơn hẳn.

Ánh mắt ông ta nhìn Lưu Uyển Nguyệt cũng trở nên sắc bén.

Thái độ đó nói rõ cho hai anh em nhà họ Lưu biết—đây không phải chuyện đùa.

Lưu Uyển Nguyệt vốn được cưng chiều từ nhỏ, tính khí có phần kiêu căng, ngang bướng.

Cô ta vừa bị Giang Đường làm cho tức giận, cục tức này không thể nào nuốt trôi được.

“Đến nước này rồi mà ba còn giả vờ sao?

Ai mà không biết cô ta chính là đứa con ba có với người đàn bà khác bên ngoài?”

“Cái gì?”

“Con nói gì?”

Cả Lưu Kiến Quốc và Hồ Đông Mai đồng thanh thốt lên.

“Uyển Nguyệt, ai nói với con chuyện đó?”

Chưa đợi chồng lên tiếng, Hồ Đông Mai đã nghiêm giọng chất vấn.

“Bản thân con có biết mình đang nói bậy bạ gì không?”

Ở thời điểm này, những chuyện thế này bị kiểm soát rất nghiêm ngặt.

Nếu lời con gái nói bị người khác nghe được, rồi bị tố giác lên trên, hậu quả không chỉ khiến tiền đồ của chồng bà bị hủy hoại mà còn có thể bị bắt giam, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.

Vì thế, Hồ Đông Mai mới phản ứng gay gắt đến vậy.

Lưu Uyển Nguyệt rất ít khi thấy mẹ mình nghiêm khắc như thế, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Nhưng dù vậy, cô ta vẫn lẩm bẩm:

“Mẹ… sao mẹ lại hỏi con?

Chuyện này phải hỏi ba chứ, ba mới là người trong cuộ—”

Chữ “cuộc” còn chưa kịp nói ra, Lưu Kiến Quốc đã lạnh lùng cắt ngang: “Ai nói với con chuyện đó?”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top