Thẩm Khê liếc mắt nhìn quanh một lượt, rồi rướn cổ ghé sát lại, hạ giọng hỏi:
“Cậu có biết gì về thân thế của Hách Thanh Sơn không?”
Ánh mắt Mạnh Du Du thoáng nét nghi hoặc, ngơ ngác hỏi lại:
“Thân thế gì cơ?”
Một vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Vẻ mặt Thẩm Khê thoáng nghiêm lại, do dự mấy giây rồi lại hỏi:
“Lần này cậu được điều sang làm việc ở khu vực thành phố Phàm Châu, gia đình cậu… có dặn dò gì đặc biệt không?”
Thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của Thẩm Khê, Mạnh Du Du liền cảm thấy có điều không ổn. Trực giác mách bảo cô việc này chắc liên quan đến chuyện đời trước của các bậc trưởng bối, nhưng ngoài điều đó ra, cô hoàn toàn không hiểu đầu đuôi. Dù sao thì quá khứ đối với cô mà nói là con số không tròn trĩnh.
Cân nhắc một chút, Mạnh Du Du khẽ giọng thăm dò:
“Có gì thì cậu cứ nói thẳng ra đi, hai đứa mình lớn lên cùng nhau, cái kiểu dò hỏi từng chút một thế này làm tôi thấy khó chịu lắm đấy.”
Cô cố tình làm ra vẻ có phần không vui.
Hiệu quả rõ rệt.
Thẩm Khê nghe xong khẽ thở dài một tiếng, trước tiên xác định lập trường:
“Vậy thì tôi nói nhé, nhưng nói trước, lát nữa dù tôi có nói gì cậu cũng không được giận.”
Mạnh Du Du lập tức đồng ý:
“Được.”
Trước khi mở lời, Thẩm Khê lại… thở dài một hơi nữa.
Mạnh Du Du: “……”
“Đầu năm nay chị họ cậu sinh được một cậu con trai, rồi tháng trước thì bác họ cậu được thăng chức. Sau đó, chuyện này lọt đến tai cụ ông nhà họ Hách – ông nội bên chồng chị họ cậu, thế là cụ nổi trận lôi đình. Nghe đồn cụ ấy còn tuyên bố trong cuộc họp gia tộc—sẽ xóa tên Hách Đình Đông khỏi gia phả nhà họ Hách, không nhận cái đứa cháu nội làm mất mặt tổ tông này nữa.”
Nghe đến đây, Mạnh Du Du dần hiểu ra phần nào, liền hỏi:
“Ý cậu là Hách Thanh Sơn có quan hệ với cụ ông bên nhà chồng chị họ tôi?”
“Quan hệ lớn lắm ấy chứ, Hách Thanh Sơn là trưởng tôn của nhà họ Hách.”
Mạnh Du Du gật đầu.
Thẩm Khê thấy cô phản ứng bình thản như không, không khỏi kinh ngạc, nhắc nhở:
“Cho nên bây giờ cậu và Hách Thanh Sơn về mặt quan hệ mà nói thì… cũng xem như anh em họ.”
Mạnh Du Du thản nhiên đáp:
“Thì sao nào? Bọn tôi đâu có máu mủ ruột thịt, luật pháp cũng đâu có cấm cháu gái với con riêng của bố dượng quen nhau.”
Thẩm Khê sững người:
“Sao cậu cứ để tâm đến mấy cái điểm sai lệch thế hả?”
À… Mạnh Du Du lúc này mới như sực tỉnh, nhận ra mình đang là một “người mù mở mắt” bị mắc kẹt trong kén thông tin, vội vàng sửa miệng:
“Vậy tôi nên để tâm đến cái gì mới đúng?”
Giọng có phần chột dạ.
“Thứ nhất, vì cái màn kịch mà chị họ cậu và ba chị ấy vừa bày ra, nhà họ Hách bây giờ chắc chắn đang rất có thành kiến với nhà họ Mạnh rồi.
Huống chi, từ lúc dì của cậu gả vào đó tới giờ cũng chẳng mấy khi được nhà họ Hách coi trọng.
Nghe nói…”
Thẩm Khê dừng lại một chút, nhấn mạnh:
“Cái này tôi cũng chỉ là nghe nói thôi, không dám chắc thật giả.”
Mạnh Du Du thấy anh ta nói vòng vo, sốt ruột giục:
“Biết rồi, cậu nói nhanh đi.”
“Nghe đồn sau khi dì Mạnh gả qua đó, con trai của Hách Chấn Bang… cũng chính là Hách Thanh Sơn, từ đó trở đi chưa từng quay về nhà họ Hách lần nào nữa. Quan hệ với cha anh ta cũng trở nên cực kỳ căng thẳng. Bên ngoài ai cũng đồn rằng là vì anh ta không chấp nhận sự tồn tại của dì Mạnh.
Nhưng chuyện thật hay giả thì cậu phải rõ hơn tôi mới đúng chứ, dù sao dì Mạnh cũng là dì ruột của cậu, từ nhỏ lại rất cưng chiều cậu.”
Quả bóng bất ngờ lại bị đá ngược về, Mạnh Du Du khẽ giật khóe miệng, trong đầu nhanh chóng tính toán cách đối đáp.
May thay, chưa kịp xoay sở, Thẩm Khê lại tiếp lời:
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Mà cũng đúng, cậu không biết cũng dễ hiểu, tính dì Mạnh xưa nay luôn là chỉ báo tin vui, không kể chuyện buồn, chắc chắn cũng không bao giờ đem ấm ức của mình kể về bên nhà mẹ đẻ.”
Mạnh Du Du âm thầm thở phào, dè dặt hỏi:
“Vậy tại sao nhà họ Hách lại không thích dì… ờ, dì tôi vậy?”
“Cái này thì tôi cũng chỉ nghe mấy bậc trưởng bối trong nhà nói qua một lần, chuyện từ hồi xa lắc rồi.
Khoảng ba mươi năm trước, nhà họ Hách vốn thế lực hùng hậu, nhưng xưa nay sống chính trực, không kết bè kéo cánh. Khi ấy tình hình chính trị phức tạp, các phe phái tranh đấu kịch liệt, nhà họ Hách bị vu hãm, toàn bộ gia tộc bị chèn ép, thế lực bắt đầu suy tàn.
Lúc đó Mạnh Vĩ Quang vốn là thuộc hạ của cụ ông họ Hách, nói sao cũng là có ơn tri ngộ, vậy mà ngay khi nhà họ Hách lâm nạn, ông ta lập tức đoạn tuyệt quan hệ, vạch rõ giới tuyến.”
“Không chỉ có vậy, ông ta còn cưỡng ép chia rẽ con gái mình và con trai cả nhà họ Hách — tức là dì Mạnh và Hách Chấn Bang.”
Mạnh Du Du không giấu nổi vẻ kinh ngạc, chen lời:
“Nói vậy thì, dì tôi và Hách Chấn Bang từng là mối tình đầu à?”
Thẩm Khê khẽ gật đầu:
“Ừ.”
Sau đó tiếp tục kể:
“Hồi đó, dù gặp biến cố, nhà họ Hách vẫn còn gốc rễ vững chắc, không hoàn toàn sụp đổ, chỉ là tạm thời điều chuyển dần các hậu bối ra khỏi thủ đô để dưỡng sức chờ thời.
Hách Chấn Bang là con trưởng, đã quyết định dứt khoát chọn đến đơn vị biên phòng tại thành phố Phàm Châu xa xôi nhất. Trong thời gian công tác ở đó, ông ta quen biết mẹ của Hách Thanh Sơn — Lâm Thải Vân, sau đó kết hôn và sinh ra Hách Thanh Sơn.
Về sau, các hậu bối nhà họ Hách lần lượt có thành tựu nổi bật trong công việc, thế lực của gia tộc dần dần được khôi phục, kế hoạch quay lại thủ đô cũng bắt đầu được chuẩn bị.
Chính trong giai đoạn nhà họ Hách đang tính toán chuyện quay về này, mẹ của Hách Thanh Sơn vì lý do sức khỏe đã qua đời. Bảy năm sau ngày mất vợ, Hách Chấn Bang tái hôn với dì Mạnh.”
Nghe xong, Mạnh Du Du tổng kết lại:
“Ý cậu là, dì tôi — hoặc nói đúng hơn là ông nội tôi — từng có hành vi tiểu nhân phản bội trong lúc nhà họ Hách gặp nạn. Bây giờ thì gia đình chị họ tôi lại đang lợi dụng thế lực nhà họ Hách để lo việc riêng, nên đám người nhà họ Hách sẽ không đời nào chấp nhận tôi, đúng không?”
Thẩm Khê thật ra rất muốn chỉnh lại cách nói “gia đình chị họ tôi” của cô, vì theo anh ta biết, chuyện Mạnh Uyển Chi lấy Hách Đình Đông là cả một âm mưu được chính ông nội cô – Mạnh Vĩ Quang – sắp đặt từ đầu đến cuối.
Nhưng anh ta vẫn nhịn xuống, chỉ đáp gọn:
“Gần như là vậy.”
Mạnh Du Du suy nghĩ một lát, rồi hỏi tiếp:
“Lúc đầu cậu hỏi tôi một câu rất lòng vòng, thật ra là muốn hỏi, chuyện tôi được điều về 624 làm việc lần này, có phải có dính dáng gì đến mưu tính của ông nội tôi không? Đúng không?”
Lúc nói câu đó, trong mắt Mạnh Du Du ánh lên vẻ tinh ranh. Thẩm Khê nhìn thấy thì chợt thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng cô.
Do dự vài giây, anh ta vẫn thành thật gật đầu:
“Đúng.”
Mạnh Du Du bật cười.
Thẩm Khê ngẩng đầu nhìn cô, hỏi thẳng:
“Vậy, câu trả lời là gì?”
Nụ cười nơi khóe môi cô càng sâu hơn, cô cười thản nhiên:
“Điều duy nhất tôi có thể cam đoan, là chuyện tôi thích anh ấy — hoàn toàn thuần khiết.”
“Còn anh ta thì sao?” Thẩm Khê hỏi.
Khóe môi khẽ cứng lại trong chớp mắt, Mạnh Du Du nhớ đến sự do dự và chần chừ trước kia của anh ấy.
Anh ấy biết chứ?
Khi đó, chắc hẳn là anh ấy đã biết cô là cháu gái của Mạnh Vĩ Quang, cho nên mới…
Vậy còn bây giờ?
Ánh mắt Mạnh Du Du hướng về phía chiếc bình giữ nhiệt màu đen ở góc bàn, nhớ lại lúc chia tay nhau ở lối cầu thang, người đàn ông ấy đã dặn dò câu cuối cùng:
“Cái bình anh đã rửa sạch rồi, trong đó có nước nóng, mở ra thì nhớ để nguội chút hãy uống, đừng để bị phỏng.”
Không hiểu sao, một thôi thúc kỳ lạ xui khiến cô đẩy cái bình vào chính giữa bàn, rồi vặn nắp.
Hơi nước trắng bốc lên từng làn mảnh mảnh, vội vã thoát ra, che mờ cả tầm mắt của Mạnh Du Du.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.